Vạn Nhân Mê Bị Nhóm Lính Gác Tranh Đoạt

Chương 4: Lính gác Vu Tá, anh có thể chấp nhận không?

Thích Bạch Sương khẽ hít một hơi, đè nén sự run rẩy nhẹ trên cơ thể. Nhìn từ vẻ mặt của Vu Tá, cô có thể cảm nhận được sự bối rối bị che giấu và lời xin lỗi hiện rõ trong ánh mắt, liền mở miệng nói: “Không sao đâu, lần sau chú ý một chút là được.”

Cô quay lại ngồi xuống ghế sô pha trước bàn làm việc, rồi nói tiếp: “Do năng lực của tôi không đủ, không thể trực tiếp xoa dịu như những người dẫn đường khác khác, cho nên phải tiếp xúc thân mật mới có thể tiến hành.”

Cô chỉnh lại váy, nhìn thẳng vào Vu Tá: “Lính gác Vu Tá, anh có thể chấp nhận không?”

Tại sao lại cần tiếp xúc thân mật mới có thể xoa dịu? Có lẽ là do thân phận nữ chính Hải Đường va chạm với thế giới người dẫn đường và lính gác mà sinh ra vấn đề.

Không biết từ lúc nào, một khí chất nhẹ nhàng, thuận theo dòng đời toát ra từ cô. Sự dịu dàng và khoan dung, vẻ chín chắn và tinh tế như một tấm lưới mềm mại nhưng chắc chắn quấn lấy Vu Tá, khiến hắn cảm thấy bất an mà chẳng rõ lý do.

Vu Tá không đáp, Thích Bạch Sương cũng không nói gì thêm. Trong khoang xoa dịu, bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, Vu Tá mới khẽ hỏi: “Có thể bắt tay không?”

“Tất nhiên rồi.” Thích Bạch Sương khẽ cười: “Ngồi đối diện tôi đi.”

Vu Tá ngoan ngoãn ngồi xuống, so với các lính gác khác, vóc dáng hắn gầy hơn, nhưng không thể phủ nhận là vẫn rắn rỏi, tay chân dài. Hai chiếc ghế sô pha đặt đối diện không có bàn nhỏ ở giữa, khoảng cách vừa đủ, nhưng khi hắn ngồi xuống, cả không gian như bị lấp đầy. Hắn phải cẩn thận rút chân lại, ngồi sát vào ghế mới không chạm vào Thích Bạch Sương.

Lúc này, hắn trông như một con thú nhỏ hoang mang và bất an.

Thích Bạch Sương nở một nụ cười dịu nhẹ, mang theo ý an ủi: “Anh có thể đưa tay ra.”

Vu Tá hơi nghiêng người về phía trước, một bàn tay dài trắng bệch, gân xanh nổi rõ, trông có phần đáng sợ đưa tới trước mặt Thích Bạch Sương.

Cô đưa hai tay ra nắm lấy, cảm giác đầu tiên là lạnh, lạnh như đang mcầm phải một khối sắt băng giá, sau đó cảm nhận rõ lớp chai sần thô ráp nơi đầu ngón tay và giữa lòng bàn tay hắn.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhiệt độ trong tay cô đã bị hắn rút sạch, tay cô lập tức trở nên lạnh đi. Cô cảm giác được tay hắn đang run nhẹ, có ý định rút về.

Cô nghi hoặc nhìn hắn, mới phát hiện Vu Tá như đang thất thần. Do không thể cảm nhận được trạng thái tinh thần vực của lính gác, cô liền lo lắng hỏi: “Hiện tại có hiệu quả xoa dịu không? Hay là chỉ số dị biến đột nhiên tăng cao?”