Mạt Thế Kỳ Dị: Yêu Đương Trong Game Kinh Dị!

Chương 4

[Đây là một công viên giải trí tận thế. Khung cảnh vui tươi sao lại nặng trĩu oán khí, những người bị mắc kẹt tại chỗ sao lại không muốn rời đi.]

[Người chơi vui lòng tự khám phá cốt truyện, sống sót thành công ba ngày được xem là qua màn bảo toàn tính mạng. Khám phá thêm cốt truyện có thể nhận được nhiều điểm hơn.]

[Xin lưu ý: Chết trong game đồng nghĩa với chết ở thế giới thực.]

Trong số chín người có mặt, ngoại trừ hai tân binh mặt mày lập tức tái mét, những người khác đều thích ứng khá tốt, xem ra không phải lần đầu xuống phó bản.

Người chơi tóc đỏ nhún vai, xòe tay: "Xem ra, vận may của chúng ta không tốt lắm, gặp phải phó bản khám phá phiền phức nhất. Tuy chỉ cần sống sót qua ba ngày là có thể qua màn, nhưng mức độ nguy hiểm của phó bản khám phá vốn dĩ đã lớn hơn các loại phó bản khác. Muốn dễ dàng sống qua ba ngày sao?"

Anh ta nói xong thì cười cười.

Sắc mặt hai tân binh lại tái thêm một bậc, tinh thần gần như suy sụp.

Lâm Mặc không có phản ứng gì, chỉ tự mình quan sát xung quanh. Tề Phong Tuấn và Tả Nhất Hàn đi theo anh, cũng không để ý đến lời dọa dẫm của gã tóc đỏ.

"Bảng xếp hạng tân binh hạng 2, Ca Cơ Tóc Đỏ - Du Cách, dị năng là thôi miên, tinh thần thể là người cá. Gã này không phải người tốt, nghe nói ở thế giới thực là một bác sĩ tâm lý, còn mở một phòng khám chui."

Tề Phong Tuấn nhỏ giọng nói thầm.

Tả Nhất Hàn liếc anh ta một cái: "Đừng để ý đến gã, mặc kệ gã đi."

Tề Phong Tuấn vỗ ngực đảm bảo: "Tôi mà thèm để ý đến loại cặn bã này sao?"

Tả Nhất Hàn nói: "Tốt nhất là vậy."

Hai người họ là bạn bè ngoài đời thực, còn quen biết Lâm Mặc là qua game. Chủ yếu là vì Lâm Mặc quá lợi hại, con gà mờ game thủ vạn năm Tề Phong Tuấn này lập tức ôm chặt đùi Lâm Mặc, mặt dày nhận làm anh trai.

Lâm Mặc là một người khá cô độc, thường hay đi một mình. Nhưng gặp phải phó bản cần tổ đội, anh cũng đồng ý cho hai người họ đi theo.

Dù sao thì với những nhiệm vụ tổ đội kiểu này, không có đồng đội quen thuộc, việc ghép đội ngẫu nhiên còn dễ gặp phải hố hơn, thà có đồng đội cố định còn hơn.

Dù cho có một tên ngốc nào đó đôi khi hơi ồn ào.

Lâm Mặc đi một vòng trong công viên giải trí, ánh mắt dừng lại trên các trò chơi gần đó, cuối cùng lại nhìn thấy một bức ảnh chụp chung của một gia đình ba người.

Anh cúi xuống nhặt lên.

Giản Thư Thư lén lén lút lút đi theo nhóm người họ. Vừa rồi cô bị đập đến hoa mắt chóng mặt, chim chóc bay vòng vòng quanh đầu, đủ thấy tên nhóc này ra tay rất mạnh, mà cô thì rất thù dai!

Người khác không nhìn thấy cô, đá cô như quả bóng thì thôi đi. Tên nhóc này rõ ràng đã nhìn thấy cô, vậy mà còn dùng súng gạt cô bay đi?

Thù gì oán gì lớn vậy?

Người pixel nhỏ dùng đôi chân ngắn cũn gắng sức chạy theo, cô mà không cắn anh một miếng thì không phải là Giản Thư Thư!

Trái tim vốn đang mờ mịt nay được lấp đầy bởi ý muốn báo thù, Giản Thư Thư phấn chấn hẳn lên! Suốt quãng đường, cô đều cố gắng hết sức với đôi chân ngắn cũn cỡn của mình.

Cuộc đời lại có mục tiêu mới.