Con Gái Tôi Là Ký Chủ Của Hệ Thống

Chương 1.1

"Suỵt, chị Đinh ơi, mình nhỏ tiếng thôi, ba em vẫn còn đang ngủ đấy."

Giọng trẻ con the thé bất ngờ vang lên bên tai khiến Tư Mã Xích Linh giật mình mở mắt. Một cơn nhói buốt từ đầu truyền đến khiến cô khẽ nhăn trán. Nhưng vốn là người thừa kế hiện tại của một nhánh nhỏ thuộc phái Thượng Thanh, cô đã quen với việc giữ vẻ mặt không chút gợn sóng, dù đau đớn đến đâu cũng không rêи ɾỉ một tiếng.

Nếu ký ức của cô không sai, khoảnh khắc trước khi rơi vào hôn mê rõ ràng cô đang chiến đấu với luồng âm khí kỳ lạ trong cơ thể. Là một cô gái trẻ măng vừa ngoài đôi mươi, Tư Mã Xích Linh đã luyện đến tầng thứ tư của "Hộ Mệnh Kinh" do tổ tiên truyền lại, đạt đến cảnh giới Tiên Thiên gần Trúc Cơ, trong khi phần lớn những người cùng tuổi vẫn còn đang khổ sở mò mẫm ở Hậu Thiên. Có thể nói, cô hoàn toàn dựa vào tài năng trời phú của mình mà nhận được sự coi trọng từ những người lớn tuổi trong môn phái.

Người trời sinh mang thể chất âm thịnh, vừa chào đời đã có thể mở được Thiên Nhãn, tốc độ tu luyện nhanh gấp mấy lần người bình thường.

Nhưng họa vô đơn chí, những người có loại thể chất này chưa từng ai sống quá hai mươi tuổi, bởi vì họ cực kỳ dễ bị tổn thương bởi những luồng khí âm độc xâm nhập.

Thứ khí âm độc này đối với người thể chất âm thịnh chẳng khác nào đỉa đói bám chặt, dù dùng bất kỳ cách nào cũng không thể loại bỏ. Đến tuổi trưởng thành, lượng khí độc tích tụ trong cơ thể sẽ bùng nổ, ít nhất cũng lấy đi nửa cái mạng người.

Dù Tư Mã Xích Linh là người kế thừa của cả môn phái, nhưng trong cái thời mạt pháp này, linh khí cạn kiệt, linh dược càng khó kiếm. Các trưởng lão trong phái đã nghĩ đủ mọi cách cũng chỉ giúp cô sống thêm được bốn năm.

Đến năm hai mươi hai tuổi, khí độc vẫn bùng phát, và dường như cô đã không thể vượt qua được kiếp nạn này.

Sở dĩ nói là "dường như", bởi vì Tư Mã Xích Linh nhận ra cơ thể hiện tại của mình vô cùng yếu ớt, trong người không còn một chút linh khí nào. Nhưng dù thế nào đi nữa, cô vẫn còn sống.

Cô chậm rãi nhìn quanh căn phòng. Căn phòng khá rộng, chỉ là không khí quá tù túng, thỉnh thoảng lại thoang thoảng thổi vào mũi mùi chua khó chịu, khiến người ta muốn nôn mửa.

Các trưởng lão trong môn phái luôn yêu thương cô, sao có thể để cô ở một nơi tồi tàn như thế này chứ?

"Ba ơi, ba dậy rồi ạ?" Đúng lúc Tư Mã Xích Linh đang chìm trong suy nghĩ, một thân hình bé xíu bất ngờ chui ra từ gầm giường, khuôn mặt tươi rói nhìn cô.

Ba ơi? Tên gọi lạ lùng gì vậy?

Tư Mã Xích Linh nhìn về phía bé gái vừa nói. Bé con khoảng ba bốn tuổi, hai má bầu bĩnh ửng hồng, đôi mắt to tròn đen láy trong veo, mái tóc đuôi ngựa sau đầu hơi rối. Dù trên mặt có vài vệt bẩn, nhưng vẫn không che được vẻ tinh nghịch đáng yêu của bé.

Vẻ mặt bé con có chút lo lắng, đôi mắt đen láy ngập ngừng nhìn Tư Mã Xích Linh đang cau mày, giọng nói non nớt thốt lên: "Ba ơi?"