Tiếng nói cười trong phòng khách dần lắng xuống, mấy người bỗng không hẹn mà cùng nhìn theo bóng lưng đang xa dần.
Thân hình gầy guộc quấn trong bộ quần áo cũ kỹ, không hẳn là rách nát nhưng cũng chẳng mới mẻ, dưới ánh đèn lại hiện lên một đường nét mảnh mai mà sáng loáng như lưỡi kiếm mảnh lạnh lẽo.
“Quả thật là một người... rất có cá tính.”
Sa Thính Vũ khẽ nói.
Có người thì lặng lẽ bổ sung trong lòng một câu chưa nói hết: Cũng giống như cái người "có cá tính" kia vậy, là Sở Việt đấy, thật ra cũng... hợp mà.
—
Sáng hôm sau, bốn vị khách mời vừa thành đôi đã sẵn sàng khởi hành từ sớm.
Do các nữ khách mời dùng chung một phòng lớn, Yếm Linh – người vốn ngủ rất nông đã bị đánh thức bởi những âm thanh khẽ khàng khi họ trang điểm và chuẩn bị. Đến khi các cô gái lần lượt rời khỏi ngôi nhà tình yêu thì cô cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Sau một đêm nghỉ ngơi, cơ thể này vốn đã yếu lại càng thêm mỏi mệt. Yếm Linh lặng lẽ bước xuống tầng, vẻ mặt lơ đãng như hồn vẫn đang trôi dạt đâu đó.
Là một thượng tiên đã độ kiếp thành công, đã rất lâu rồi cô không còn trải nghiệm cảm giác phàm trần mỏi mệt xá© ŧᏂịŧ như thế này.
“Cô Thẩm?”
Giọng nam trong trẻo vang lên từ tầng một.
Hạ Dương bưng khay đồ ăn, nở nụ cười rạng rỡ: “Chào buổi sáng!”
Anh mặc đồ thể thao, trên trán còn vương giọt mồ hôi, khuôn mặt điển trai ngời ngời tinh anh như vừa được gột rửa bởi ánh nắng, màu da ngăm khiến ánh mắt và hàm răng trắng nổi bật lạ thường, rõ ràng vừa mới vận động xong.
Yếm Linh chẳng động lòng vì vẻ ngoài tuấn tú ấy nhưng lại bị hương thơm ngào ngạt dẫn dụ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào khay đồ ăn trong tay anh rồi nhẹ nhàng đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Hạ Dương không ngờ người luôn bị gắn mác “lập dị”, “lạnh lùng” hay “kiêu ngạo” lại có thể lộ ra ánh mắt đơn thuần, thậm chí đáng yêu như vậy khi đối diện với thức ăn.
Có lẽ vì là đồng loại cùng tần số nên từ đầu anh đã không cảm thấy cô đáng sợ hay chua ngoa như người ta vẫn đồn.
Anh nâng nhẹ khay lên rồi thử dò hỏi: “Cô có muốn... ăn thử chút không?”
Đôi mắt đen sâu như giếng cạn bỗng nhiên ngước lên, trong phút chốc như vừa gợn nước, chăm chú nhìn anh không chớp mắt.
“Muốn.”
Cô dứt khoát trả lời.
.
Bữa sáng của Hạ Dương cực kỳ lành mạnh và tiện lợi: trứng luộc, yến mạch trộn sữa chua, ngô luộc và cà chua bi.
Với người mê hương vị đậm đà thì đây chẳng khác nào cực hình, thế nhưng Yếm Linh lại ăn rất chăm chú.
Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn ăn, Hạ Dương vừa bóc trứng vừa ngập ngừng, “Cái đó...”
Anh cầm miếng lòng trắng mềm mịn, nhíu mày như đang vật lộn với suy nghĩ gì đó, rồi hít sâu một hơi: “Cô là fan của Sở Việt à?”
Yếm Linh hơi ngạc nhiên, ngẩng lên bắt gặp ánh mắt đầy mong chờ của anh.
Sau khi tra nhanh lại định nghĩa của từ “fan” trong đầu, cô suy nghĩ đôi chút rồi đáp: “Xem như vậy đi.”
“Tôi biết mà!”
Hạ Dương bất ngờ nắm chặt tay cô, đôi mắt xanh sẫm gần như ánh đen sáng rực lên, ánh nhìn lấp lánh như vừa tìm được tri kỷ.
“Chúng ta đúng là người cùng chí hướng!”
“Hả?”
Yếm Linh ngẩn ra: “Anh cũng thích tác phẩm của Sở Việt sao?”
Hạ Dương: “Không không không! Không phải vậy đâu!”
Anh gãi nhẹ sau cổ, vành tai đỏ ửng như vừa bị ánh mắt của cô chạm tới: “Tôi... tôi là fan của Xán Xán.”
Trước ánh nhìn mơ hồ của Yếm Linh, Hạ Dương kiên nhẫn giải thích:
“Cô xem này, cô vì thích Sở Việt nên mới tham gia chương trình này, còn tôi vì thích Xán Xán nên cũng đăng ký. Thế chẳng phải chúng ta là đồng đội cùng phe sao?”
Nói đến đây, anh càng thêm phấn khích: “Chúng ta có thể hỗ trợ nhau! Tôi giúp cô theo đuổi Sở Việt, còn cô giúp tôi tiếp cận Xán Xán.”
Anh búng tay một cái, tự tán thưởng mình: “Vẹn cả đôi đường!”
Giúp anh theo đuổi Trịnh Xán Xán hả?