Vẻ Ngoài Bình Thường Cũng Có Thể Làm Vạn Người Mê Mà

Thế giới 1 - Chương 7

“Tôi... từng gặp cô ở đâu rồi thì phải?”

Một câu tưởng như chứa đựng sự trùng hợp định mệnh vậy mà qua giọng điệu của y lại chẳng khác nào đang... gây hấn cả.

Chiếc ghế dài cách đó không xa, ba người đang ngồi đều khựng lại, nét mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên cùng với những chiếc camera ẩn náu đâu đó đồng loạt đổ dồn sự chú ý về phía này.

Đây là lần đầu tiên trong ba ngày ghi hình, Sở Việt chủ động bắt chuyện với người khác.

Hay đúng hơn là... bắt chuyện với một cô gái?

Chúng ta từng gặp nhau rồi đúng không?

Một câu mở đầu tán tỉnh cũ kỹ đến mức khiến người ta chỉ muốn lắc đầu ngán ngẩm.

Thế nhưng dáng vẻ và khí chất của Sở Việt lại không giống đang bắt chuyện cho vui. Trong ánh mắt y thoáng hiện một vẻ hoang mang chân thật như đang thật sự nghi hoặc, một người gầy yếu, ngoại hình bình thường đến mức lẫn vào đám đông là biến mất ngay, sao lại khơi dậy được một mảnh ký ức trong y chứ?

Còn với Yếm Linh, câu trả lời lại rõ ràng hơn nhiều:

Dĩ nhiên là gặp rồi.

Nếu không thì Thẩm Yếm Linh đã chẳng gửi đi hết lần này đến lần khác những tin nhắn thổ lộ trái tim rung động cho y.

Thế nhưng vào giờ phút này, cô không hề có ý định vạch trần mối liên hệ giữa hai người.

Dưới hàng loạt ánh nhìn dõi theo, cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Sở Việt. Làn da trắng nhợt gần như trong suốt dưới ánh đèn nhưng đôi mắt lại đen sâu như vực thẳm không đáy. Ánh nhìn nghiêm túc, còn giọng nói thì thản nhiên như chẳng hề đặt nặng điều gì.

Có lẽ vậy.

Như một kẻ chuyên gieo những câu đố nửa thật nửa hư, để lại dư âm kỳ lạ trong không khí.

Sự tĩnh lặng bao trùm.

“...”

Không biết ba người bên kia có vẻ mặt ra sao, chỉ thấy Sở Việt cau mày, sắc mặt tối sầm, trông như thể muốn gào lên: “Cô bị thần kinh à?”

Y chẳng buồn khách sáo nữa, thẳng thừng vứt bỏ cái cảm giác quen thuộc mơ hồ kia, lướt ngang qua Yếm Linh mà không nói một lời, rúc vào chiếc ghế đơn bên cạnh, gương mặt đầy bực bội cắm cúi nghịch điện thoại.

Thế nhưng chưa được bao lâu, y đột nhiên nhận ra có một mùi hương lạnh nhẹ như sương sớm lững lờ trôi qua, mềm mại như một con mèo hoang tò mò len lén chạm vào đầu dây thần kinh trí nhớ trong y. Cảm giác khó chịu ấy khiến tâm trí y rối loạn, bứt rứt không yên để rồi vô thức, hết lần này đến lần khác liếc về phía “thủ phạm”, ánh nhìn nóng rực đến muốn thiêu rụi.

Cả cảnh tượng bắt đầu có mùi của một bộ phim ngôn tình... vừa cũ kỹ vừa dễ đoán.

“...”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Xán Xán, vẻ bối rối của Hạ Dương và cái nhìn u ám đầy suy tư của Tiêu Dự, Yếm Linh lại hoàn toàn thảnh thơi, không bận tâm đến ai cả. Cô nhai nốt mấy miếng khoai tây còn lại rồi sau đó xé tiếp một gói hạt khô.

Cô đói đến phát run rồi.

Bệnh đau dạ dày của Thẩm Yếm Linh... sắp tái phát.

Dưới sự thúc giục không ngừng nghỉ của tổ sản xuất, những khách mời nam nữ đang bận rộn làm việc bên ngoài “Ngôi Nhà Tình Yêu” cuối cùng cũng bị gọi trở về.

Không khí trong nhà lúc này như nồi nước đang nóng dần, chỉ chờ đến khoảnh khắc sôi trào đầu tiên: Màn chọn người rung động.

Ổ khóa nơi cánh cửa lớn vang lên tiếng xoay nhẹ.

Trịnh Xán Xán bật dậy như tên bắn: “Nhất định là anh Phó!”

Cô ấy chạy ào ra đón, lần này, hy vọng của cô ấy đã không tan thành mây khói.

“Anh Phó, anh...”

Lời reo mừng còn chưa kịp dứt thì một giọng nữ mềm mại như nước mưa rơi nhẹ ngắt lời cô: “Sao thế? Chỉ chào anh Phó về nhà, còn chị thì không chào à?”

“Chị Thính Vũ, chị nói gì kỳ vậy.” Trịnh Xán Xán vờ như hờn dỗi, dậm chân một cái ra vẻ ngượng ngùng.

Một nam một nữ nối gót bước vào trong.

Cả hai đều mang nhan sắc được ông trời ưu ái, người đàn ông với đường nét gương mặt sâu, mái tóc và đôi mắt đều mang sắc xám nhạt hiếm gặp, gợi cảm giác có dòng máu ngoại quốc. Người phụ nữ thì có mái tóc đen dài mềm mượt, khuôn mặt mang vẻ đẹp cổ điển và thanh tú.