Vẻ Ngoài Bình Thường Cũng Có Thể Làm Vạn Người Mê Mà

Thế giới 1 - Chương 4

Công ty liên tục cắt giảm kinh phí nghiên cứu, dự án sắp chết yểu trong tay cô. Rơi vào đường cùng, Thẩm Yếm Linh rốt cuộc cũng nông nổi hồ đồ mà điền đơn đăng ký tham gia cái show hẹn hò nhảm nhí này.

Chỉ bởi vì chương trình cho phép mỗi người chọn vai “Cừu” hoặc “Sói”. Nếu là “Sói” mà giấu kín được thân phận và thành công nắm tay một bé “Cừu” thì có thể nhận về giải thưởng trị giá một trăm vạn tệ.

Nghèo đến mức mất trí luôn rồi.

Theo suy đoán của Yếm Linh, tình cảnh của cô về sau sẽ còn thảm hơn thế nữa.

Khi chương trình bắt đầu, Thẩm Yếm Linh vì dung mạo quá đỗi nhạt nhòa, EQ thấp tệ và kỹ năng sinh hoạt bằng không, lại còn bị gán cho tiếng “mặt dày si tình” đeo bám một nam khách mời nào đó nên nhanh chóng trở thành cái gai trong mắt khán giả, bị ghét và bị tẩy chay.

Không có một ai trong số các nam khách mời chọn cô, cũng chẳng ai thích cô. Dĩ nhiên cô cũng chẳng giành nổi phần thưởng.

Nhưng những thứ đó, đối với Yếm Linh vốn chẳng quan trọng mấy.

Bởi vì theo dòng kết cục ban đầu, sau khi chương trình kết thúc, Thẩm Yếm Linh vì không có đủ kinh phí để tiếp tục nghiên cứu nên trong cơn tuyệt vọng bệnh cũ tái phát, cuối cùng chết lặng lẽ trong một căn hộ giá rẻ, cô độc mà u uất, chẳng ai hay biết.

Cuộc đời ấy không nên kết thúc như vậy.

Bởi vì có người đã đánh cắp vận mệnh của Thẩm Yếm Linh.

Đứng trên cao, từ lan can tầng ba nhìn xuống, ánh mắt Yếm Linh lạnh lẽo như băng giá, từng tấc từng tấc quét qua căn biệt thự nhỏ xinh yên tĩnh dưới chân.

Cướp lấy vận may của người khác không phải chuyện một sớm một chiều. Kẻ làm điều đó nhất định phải bám chặt lấy “con cưng của vận mệnh” giống như đỉa hút máu. Cho nên người kia nhất định không thể nào không dính dáng đến chương trình này.

Cô nhất định sẽ lôi tên trộm ấy ra ánh sáng.

.

“Anh Tiêu, vậy là chúng ta đã nói rồi đấy nhé!”

Yếm Linh và Hạ Dương vừa đặt xong vali, đang định xuống lầu thì nghe giọng ríu rít của cô gái tóc xoăn truyền từ tầng hai lên, tràn đầy hào hứng.

Hình như cô ấy đang đứng trước cửa ký túc xá nam nói chuyện với ai đó: “Có, có camera làm chứng đấy nhé! Anh mà nuốt lời là em không tha đâu! Á, cười cái gì mà cười!”

Tiếng cười trầm thấp và dịu dàng của một người đàn ông vang lên, âm sắc như áng mây đen chậm rãi trôi ngang bầu trời.

Sắc mặt Hạ Dương thoáng u ám hẳn. Anh cố nở một nụ cười rồi quay sang giới thiệu với Yếm Linh: “Đó là nam khách mời số một, tên của anh ấy Tiêu Dự.”