Nguyên Soái Phu Nhân Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 1

Đó là một buổi tối bình thường trên hành tinh M16, năm 2333 theo lịch Trái Đất.

Sương lạnh lững lờ trôi qua cảng biển, mặt đường phủ một lớp băng mỏng. Trước khi mùa xuân kịp đến, thế giới vẫn bị kẹp chặt trong hơi lạnh của mùa đông như thể không có điểm kết thúc.

Xưởng đóng tàu Steve vẫn sáng rực như ban ngày. Trong nhà xưởng sâu hun hút, thi thoảng lại vang lên tiếng kim loại bị dụng cụ đập vào, vang trong trẻo giữa đêm khuya tĩnh mịch.

Thời Lý đang co mình trong thân con tàu khổng lồ, chăm chú làm công việc hàn nối.

Cô mặc một chiếc quần yếm bảo hộ dày nặng, dính đầy dầu máy, tay đeo găng hàn cỡ lớn và đội mặt nạ bảo hộ kim loại. Bộ đồ này khiến thân hình gầy gò cao 1m65 của cô trông mạnh mẽ hơn hẳn. Thế nhưng so với con tàu vũ trụ cao bằng cả một tòa nhà mà cô đang lắp ráp thì trông cô vẫn nhỏ bé đến đáng thương.

Cô cuộn tròn người lại, lặng lẽ làm việc như một con ốc vít vô danh hay một chú kiến chăm chỉ tha mồi. Bàn tay cầm súng hàn bắt đầu tê dại, Thời Lý tạm dừng, xoay cổ tay vận động, sau đó tháo chiếc mặt nạ ra, để lộ gương mặt trắng trẻo sạch sẽ.

Cô lấy ra bình nước cầm tay trong túi quần bảo hộ, nhanh chóng uống một ngụm, rồi ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ cơ khí khổng lồ treo lơ lửng giữa nhà xưởng.

Đã 11 giờ đêm, phần lớn công nhân trong xưởng đã tan ca về ký túc xá nghỉ ngơi, thân tàu chưa hoàn thiện trở nên vắng lặng lạnh lẽo tựa như một chiếc l*иg sắt khổng lồ.

Thời Lý cũng chẳng muốn làm thêm giờ, nhưng mấy hôm nay cô chưa lần nào hoàn thành chỉ tiêu trong ngày. Cô khẽ thở dài, xoay cổ tay một lần nữa, định tiếp tục công việc thì bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân trầm nặng vang lên.

Cô nghi hoặc quay đầu lại, một bộ cơ giáp đang chậm rãi tiến về phía mình.

Bộ giáp cao chừng hai người lớn, những linh kiện gắn trên đó đủ màu sắc, trông thô kệch và kỳ quặc. Người điều khiển giáp tháo mũ bảo hiểm ra, để lộ gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Đó là Giang Minh, 23 tuổi, chỉ hơn Thời Lý một tuổi. Nhưng khác với Thời Lý mới vào làm, Giang Minh đã làm việc ở đây từ năm 16 tuổi, là một đàn anh chính hiệu. Nhờ sự giúp đỡ tận tình của anh ấy, cuộc sống của Thời Lý từ khi vào xưởng tới nay khá suôn sẻ, hiếm khi bị gây khó dễ.

"Cái thứ xấu xí này từ đâu ra thế?" Thời Lý nhìn chằm chằm vào bộ cơ giáp của Giang Minh, khóe miệng khẽ giật giật.