Trong văn phòng, đề tài tám chuyện đang sôi nổi như lửa. Sự việc lá thư tuyệt mệnh trên Weibo đang gây bão, đến cả mấy cảnh sát hình sự gạo cội không dùng mạng xã hội cũng biết chuyện. Vừa phá xong một vụ án lớn, tinh thần cả đội giãn ra, ai nấy đều hào hứng tham gia thảo luận.
Khi Lâm Triệt quay về, có bảy tám người đang vây quanh bàn làm việc của Lý Lễ, tranh luận đến cao trào. Anh đến gần mà chẳng ai phát hiện.
“Tin tức cũng rành rọt quá nhỉ? Không suy nghĩ đổi nghề à? Phóng viên Lý?”
Lý Lễ đang kể hăng say, bị câu nói bất thình lình của Lâm Triệt dọa cho rùng mình, nụ cười chưa kịp thu lại đã méo xệch thành biểu cảm ngớ ngẩn.
“Đội trưởng Lâm, anh biết vụ lá thư tuyệt mệnh trên mạng đó chưa? Weibo bùng nổ luôn rồi!”
Người lên tiếng là Từ Dương, biệt danh Hỷ Dương Dương. Cô gái hơn hai mươi tuổi, chuyển từ bộ phận kỹ thuật sang, phụ trách công nghệ thông tin và phân tích dữ liệu. Cùng với Lý Lễ, bị cảnh sát Lão Đỗ đặt biệt danh là hai tướng nhiều chuyện, đội tám chuyện số một.
Lâm Triệt liếc mắt một cái, Từ Dương lập tức lè lưỡi, kéo tay từ trái sang phải ngang miệng, ra hiệu khóa mồm.
Lão đại đã về, dù không khí có thoải mái đến đâu cũng không ai dám tiếp tục tụ tập tám chuyện. Mọi người đang định tản ra thì Lâm Triệt lên tiếng:
“Lý Lễ, gọi thêm người bên giám định dấu vết. Lão Đỗ, Hạ Kiệt, năm phút nữa đến hiện trường.”
Lời vừa dứt, vẻ mặt thoải mái của mọi người lập tức biến mất, thay bằng nghiêm túc.
“Lão đại, lại có vụ nữa à?”
“Ừ.”
Lâm Triệt đáp, liếc đồng hồ: “Từ Dương, cô phối hợp với bên phòng xử lý dư luận, trước 2 giờ chiều tổng hợp toàn bộ nội dung Weibo của nạn nhân. Chu Vân và Đại Tráng đi điều tra các mối quan hệ xã hội, tình trạng sức khỏe và tài chính của người chết, nhanh chóng xác định nguyên nhân tự sát.”
Người phản ứng nhanh nhất là Lý Lễ, lập tức bật dậy: “Đội trưởng Lâm, chúng ta đang điều tra vụ thư tuyệt mệnh trên mạng đó thật hả?”
Từ Dương mở to mắt, che miệng thì thầm: “Chẳng lẽ tin đồn trên mạng là thật, vụ này có uẩn khúc?”
“Có hay không, điều tra mới biết.”
Trước khi xuất phát, Lâm Triệt quay lại văn phòng, lục từ ngăn kéo ra quyển truyện tranh “Tiểu Vũ Mao” mà Chu Lạc Bình để quên.
—
Căn hộ Trái Tim Tân Giang.
Chỉ nghe tên cũng đủ biết đây là khu căn hộ cao cấp.
Vừa đỗ xe, Lâm Triệt còn chưa bước xuống xe, mấy cái micro đã chĩa thẳng vào mặt.
“Đội trưởng Lâm, việc phân công tổ trọng án điều tra có phải cho thấy cái chết của Tiểu Vũ Mao có ẩn tình không?”
“Căn cứ vào dữ liệu báo cáo của cư dân mạng, đồn cảnh sát Tân Giang nhận được cuộc gọi báo án nhưng ba tiếng sau mới đến hiện trường. Có người nói nếu cảnh sát đến kịp thời thì bi kịch đã không xảy ra!”
“Đội trưởng Lâm, anh cảm thấy cảnh sát ở đồn Tân Giang có phải chịu trách nhiệm không?”
Vì tính chất đặc biệt của vụ án, cả truyền thông xã hội lẫn truyền thông giải trí đều đổ về hiện trường, hòng săn được tin sốt dẻo.
Nếu là người khác, có thể họ sẽ moi được đôi lời chính thức. Nhưng không may, họ đυ.ng trúng cục đá cứng đầu Lâm Triệt nên sớm hay muộn cũng đành phải ra về tay trắng.
Anh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn từng phóng viên một, mỗi người chưa đến năm giây đã thấy rùng mình.
Khi bị Lâm Triệt khóa chặt ánh nhìn, đến lượt Lý Lễ ra tay.
“Các phóng viên thân mến, hiện giờ không tiện tiết lộ thông tin. Mọi nội dung xin lấy thông cáo chính thức của cảnh sát làm chuẩn. Bịa đặt linh tinh coi chừng bị truy cứu trách nhiệm.”
Thấy Lý Lễ còn trẻ, lại tươi cười, mấy phóng viên liều lĩnh định xáp vào thì cậu bỗng hét to: “Người chịu trách nhiệm giữ trật tự đâu rồi? Dây cảnh giới quấn kiểu gì đấy! Mau dọn sạch hiện trường, ai không nghe thì bắt hết về giam 24 tiếng cho tôi!”
Đúng là phải cứng rắn, đám ký giả mới chịu tản đi, vừa lẩm bẩm vừa rút lui.
Lý Lễ chạy theo Lâm Triệt, tranh công: “Sao hả sếp, tiếng hét của em có học được tinh thần của anh không?”
Chưa dứt lời đã bị đá cho một cái: “Nói chuyện đàng hoàng không được à? La lối cái gì? Áp lực dư luận đã lớn rồi, đừng gây thêm rắc rối.”
Lý Lễ gãi mũi: “Em sai rồi.”
“Nhưng mà đám ruồi thính mùi máu này, nói nhẹ không nghe, phải đập mới chịu. Dặn người canh chừng kỹ, ai dám lẻn vào là bắt về đồn dạy dỗ.”
“Rõ đội trưởng, em đi làm ngay!”
Lý Lễ hiểu rõ tính cách của Lâm Triệt, biết màn la mắng nãy giờ chỉ là bề ngoài. Thật ra cú hét của anh đúng lúc, chẳng sai tẹo nào.
Ở sảnh thang máy chất đống mấy thùng lớn, chiếm gần hết không gian. Nhân viên giao hàng đang gọi điện, do tín hiệu kém nên nói lớn.
“Tôi gọi hơn chục cuộc mà không liên lạc được, lát nữa còn phải giao đơn khác!”
“Nói dễ nghe quá nhỉ, không có chủ nhà đồng ý thì tôi không vào thang máy được, sao để hàng ngoài cửa được?”
“Còn nữa, mấy món này đắt lắm đó, mất thì ai đền?”
“Thôi được rồi, tôi hỏi bên quản lý thử. Nhưng đơn này phải tính phí thêm! Lãng phí cả buổi sáng của tôi!”
Anh ta nhìn về phía nhóm Lâm Triệt rồi liếc lên camera, vừa mắng vừa đi tìm quản lý.
Tầng 27.
Trước cửa căn hộ, cảnh sát trực đưa giày bọc cho mọi người. Ai nấy tự động bắt tay vào việc.
Lý Lễ đi một vòng, không nhịn được cảm thán: “Chậc chậc, không hổ là căn hộ hai chục triệu tệ của Trái Tim Tân Giang. Người ở đây còn gì phải nghĩ quẩn tới mức tự sát chứ?”
Lâm Triệt không đáp, cẩn thận kiểm tra từng phòng.
Khác với hiện trường án mạng thường thấy, căn hộ này sáng sủa, sạch sẽ, trang trí trang nhã. Phòng khách cắm hoa bách hợp tươi, không khí vương mùi hương nhè nhẹ.
Anh cầm một quyển truyện tranh trên bàn trà, vừa lật vài trang thì Hạ Kiệt chạy tới.
“Đội trưởng Lâm, bên quản lý có tình hình.”
Hai người ra hành lang, gặp đúng nhân viên giao hàng lúc nãy.
“Chuyện gì vậy?” Lâm Triệt hỏi.
“Thưa cảnh sát, anh này giao đồ nội thất, nhưng liên lạc không được với người nhận nên đến hỏi quản lý. Chúng tôi tra ra địa chỉ nhận hàng là căn hộ này.”
Quản lý chỉ vào căn hộ bị chăng dây sau lưng Lâm Triệt.
Anh nhân viên giao hàng mặt mày đen như tro: “Đúng là xui xẻo, giao đồ cho người chết cái kiểu gì chứ!”
“Hạ Kiệt, điều tra chi tiết, lập biên bản.”
Lâm Triệt vốn luôn cẩn trọng. Dù vụ này nhìn qua giống tự sát, nhưng một khi đã nhận, anh vẫn yêu cầu xử lý theo quy trình án hình sự, bao gồm cả khám nghiệm hiện trường.