Sau Khi Bé Ngốc Omega Trở Thành Liều Thuốc An Ủi Cho Đại Lão

Chương 2

Thiếu niên tháo chiếc đầu gấu xuống, mái tóc đen dài thẳng ướt đẫm mồ hôi rủ xuống trán, bết lại thành từng lọn che khuất hoàn toàn đôi lông mày. Phần tóc mái dày và ướt đẫm mồ hôi lập tức khiến cậu trở nên tầm thường, không chút bắt mắt.

Thiếu niên đó chính là Du Bảo, từ tốn lấy một cặp kính gọng đen từ chiếc túi trước bụng gấu rồi đeo lên.

Cô gái thấy cảnh này, biểu cảm trên mặt hoàn toàn sụp đổ.

Không phải chứ, trả lại đại mỹ nhân cô vừa mới thấy đây!

Thiếu niên lúc này áo phông đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo nhăn nhúm như dưa muối, mái tóc đen dày cùng cặp kính gọng đen trông thật quê mùa. Ngoài làn da có vẻ hơi trắng ra thì hoàn toàn chẳng liên quan gì đến khí chất mỹ nhân thoáng thấy ban nãy cả.

Gặp ma rồi sao, chắc là cô nóng đến lú lẫn rồi nên mới hết thấy đại mỹ nhân rồi lại thấy tên nhà quê thế này.

"Chị... Chị gái... Chào chị ạ." Du Bảo lấy hết can đảm hỏi, giọng nói lắp bắp không ngừng. Cậu chỉ vào chai nước khoáng trong tay cô gái, hỏi tiếp: "Rác ạ, Du Bảo giúp chị gái vứt rác được không ạ?"

Vì quá căng thẳng nên Du Bảo gọi là chị gái.

Cô gái nghe không rõ nên nghe thành bà chị.

Trời thì nóng, phỏng vấn khả năng cao là trượt, lại còn bị người trạc tuổi gọi một tiếng "bà chị", cô gái lập tức sụp đổ.

"Không cần! Tôi tự vứt!" Cô bực bội nói, vẽ một đường parabol hoàn hảo trên không, ném chai nước khoáng vào thùng rác một cách chính xác rồi quay người bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Du Bảo đứng dưới nắng gắt như bị thiêu đốt.

Cậu lại giao tiếp thất bại, làm chị gái tức giận rồi. Du Bảo bực bội cắn chặt môi, ngón tay không ngừng vê lớp lông trên chiếc đầu gấu đang cầm.

Sau khi thầm nói vô số lời xin lỗi trong lòng.

Du Bảo bắt đầu di chuyển, vụng về kéo lê thân hình gấu bông đến bên thùng rác, nghển cổ nhìn chai nước khoáng rỗng nằm dưới đáy thùng.

Bàn tay gấu quá to, Du Bảo cúi người xuống mà vẫn không thể với tới.

Không nhặt được cái chai, trong mắt Du Bảo ánh lên sự tiếc nuối sâu sắc.

...

Du Bảo ngồi xuống ở chỗ râm mát bên cạnh thùng rác đợi một lát.

Một lúc sau, Võ Thắng đi tàu điện ngầm đến tìm cậu.

"Nóng không chịu nổi phải không? Công việc này cũng vất vả thật sự, cực cho em rồi." Võ Thắng vỗ vai Du Bảo: "Về nhà nghỉ ngơi thôi, việc hôm nay xong rồi."

"Không nóng đâu ạ." Du Bảo nói lời trái với lòng mình.