Quay người chuẩn bị rời đi, đổi sang một cửa hàng rẻ hơn, vừa đi đến cửa, trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện hai gương mặt quen thuộc, trong đó gương mặt người đàn ông là người mà hiện tại Giải Nhung không muốn gặp nhất.
Thậm chí còn không muốn gặp hơn cả tên thiếu gia giả mạo nhà cậu.
Giải Nhung quay đầu muốn giả vờ không quen biết, người đàn ông quả thật không muốn để ý đến cậu, nhưng người phụ nữ đang khoác tay người đàn ông sau khi nhìn thấy Giải Nhung thì trực tiếp kinh ngạc kêu lên.
“Giải Nhung!”
“Anh là Giải Nhung đúng không?”
“Em biết anh, thiếu gia thật của nhà họ Dương, trước đây đã muốn làm quen với anh rồi, nhưng không có cơ hội, hôm nay thật có duyên lại gặp anh ở đây.”
“À đúng rồi, em tên Phương Mẫn, chúng ta làm bạn nhé?”
Cô gái trẻ nhiều lắm cũng chỉ mười tám, vô cùng nhiệt tình và tự nhiên, đưa tay ra cười tươi rói.
Thiếu gia thật của nhà họ Dương? Kết quả lại không họ Dương, Giải Nhung cảm thấy vô cùng mỉa mai, cậu muốn lập tức rời đi nhưng ánh mắt cô gái nhìn cậu quá chân thành và thẳng thắn, cậu nhớ kiếp trước đã có một đoạn tiếp xúc ngắn ngủi với cô gái, lúc đó cô gái còn trực tiếp tỏ tình với cậu, nói thích khuôn mặt của cậu.
Dù sau này cô gái biết được những chuyện cậu đã làm, cô ấy cũng không hề ghét bỏ cậu như những người khác mà chủ động nói với cậu, chỉ cần cậu gật đầu, họ có thể bắt đầu hẹn hò.
Đương nhiên Giải Nhung sẽ không gật đầu, dù cậu có tệ hại đến đâu thì cũng sẽ không đi hại một cô gái ngây thơ trong sáng như vậy.
Bây giờ gặp lại, Giải Nhung rất muốn nói một tiếng cảm ơn với cô gái, cảm ơn sự tốt bụng và lòng tốt của cô ấy đã khiến cậu biết kẻ bị vạn người ghét bỏ như cậu dường như cũng có người để ý.
Giải Nhung đưa tay ra, nắm lấy tay cô gái.
Lúc này cô gái còn chưa biết cậu đã ngủ với người đàn ông cô ấy đang khoác tay, lập tức mời Giải Nhung đến ngồi cạnh, nói chuyện cho tử tế.
Giải Nhung nhìn về phía người đàn ông, người đàn ông cao lớn, hơi cúi đầu vừa vặn chạm phải ánh mắt Giải Nhung đang chuyển qua.
Ánh mắt Giải Nhung lóe lên một cái rồi lại giả vờ bình tĩnh, cậu đưa tay lên muốn che bụng theo bản năng nhưng ý thức được động tác này ngược lại có vẻ muốn che giấu, thế là khống chế tay mình, không để nó động lung tung.
“Giải Nhung.” Giọng người đàn ông lạnh lùng gần như giống với những người khác, theo anh thấy, chàng trai trước mắt không đủ tư cách ngồi cùng họ, tuy là thiếu gia thật nhưng lại khá tầm thường, thủ đoạn có thể nói là vô cùng không ra gì, vậy mà lại giả trang thành nhân viên phục vụ trong hội sở, chạy đến quyến rũ anh.