Mộ Vũ Xuyên hít sâu một hơi, sau khi cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, anh ta tranh thủ thời gian đi về phía nhân vật chính của bữa tiệc, mẹ của Lục Yến Thần. Nếu đã không tiếp cận được Lục Yến Thần, thì tiếp cận được mẹ anh cũng tốt.
Hôm nay Mộ Vũ Xuyên có thể tham gia bữa tiệc này, không chỉ nhờ vào tất cả các mối quan hệ của mình, tốn không ít tiền, mà anh ta còn chuẩn bị kỹ lưỡng một món quà cho bà ấy.
Lúc này, Mộ Vũ Xuyên lấy món quà ra, đưa chiếc hộp sang trọng đến trước mặt mẹ của Lục Yến Thần: "Bà Lục, chúc mừng sinh nhật bà. Đây là một món quà nhỏ của tôi, mong bà vui lòng nhận cho."
Lúc này, mẹ của Lục Yến Thần lại nhìn Mộ Vũ Xuyên với vẻ khó hiểu: "Cậu là ai?"
Người này từ đâu chui ra vậy? Bà ấy chưa từng gặp anh ta.
Mộ Vũ Xuyên khiêm tốn giới thiệu bản thân trước mặt mẹ của Lục Yến Thần, gần như hèn mọn đến mức bụi trần: "Tôi là thiếu gia nhà họ Mộ, Mộ Vũ Xuyên."
Nhưng bà ấy thực sự không thèm nhìn anh ta lấy một cái, chỉ đáp qua loa rằng: "Tôi không quen cậu, tôi cũng không biết cậu vào được bữa tiệc sinh nhật của tôi bằng cách nào, món quà này cậu cứ cầm về đi."
Những năm gần đây, bà ấy đã gặp rất nhiều người như Mộ Vũ Xuyên. Không gì khác ngoài việc muốn dựa dẫm vào quyền thế của Lục gia, chung quy là muốn gây ấn tượng với bà ấy mà thôi.
Mộ Vũ Xuyên cứng đờ người, đang do dự không biết nên mở lời như thế nào, thì Tống Tri Ý mỉm cười đi về phía này, cô đưa một món quà cho mẹ của Lục Yến Thần: "Dì Lục, chúc dì sinh nhật vui vẻ."
Mộ Vũ Xuyên nhíu mày, thân phận thấp hèn như Tống Tri Ý mà cũng có thể trà trộn vào bữa tiệc của Lục gia thì thôi đi, vậy mà còn dám gây ấn tượng trước mặt bà ấy, cô cũng không biết tự lượng sức mình sao? Với thân phận của anh ta còn chưa đủ để mẹ của Lục Yến Thần để mắt đến, vậy mà một con nhỏ nhà quê như cô lại dám cả gan tiến đến tặng quà? Thật nực cười!
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt khiến Mộ Vũ Xuyên sững sờ, anh ta chỉ thấy mẹ của Lục Yến Thần vui vẻ nhận lấy món quà từ Tống Tri Ý, thân thiết khoác tay cô, mỉm cười nhìn cô nói: "Cảm ơn món quà của con, con thật có lòng."
Tống Tri Ý là người trong lòng con trai bà ấy, cho dù bà ấy có không hài lòng với việc cô hủy hôn, làm mất mặt Lục gia, thì cũng không thể thiếu lễ độ. Hơn nữa, nếu bà ấy đối xử tệ với cô, thì con trai bà ấy sẽ không vui, trong lòng mẹ của Lục Yến Thần, bà ấy lúc nào cũng thực sự hy vọng Tống Tri Ý có thể trở thành con dâu của mình.
Mộ Vũ Xuyên nhìn cảnh này với vẻ mặt khó tin, anh ta cứ ngỡ mình hoa mắt. Anh ta là người thừa kế tương lai của Mộ gia, thân phận như vậy mà mẹ của Lục Yến Thần cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái, vậy mà bà ấy lại thân thiết khoác tay Tống Tri Ý, đối xử với cô lịch sự như vậy? Tống Tri Ý làm thế nào mà làm được vậy chứ?
Mộ Vũ Xuyên vẻ mặt không cam lòng, anh ta siết chặt tay, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là nắm phải bắt cơ hội làm thân với nhà họ Lục.
"Tống Tri Ý, làm sao cô quen biết bà Lục vậy?" Mộ Vũ Xuyên vẫn chưa từ bỏ ý định, nhanh chóng bước tới, khuôn mặt tuấn tú trông rất lịch sự, chỉ là vết thương trên mặt khiến anh ta trông hơi nhếch nhác.