Nhưng người giàu không phải kẻ ngốc, họ đều sẽ tìm người môn đăng hộ đối, sao có thể cưới một người phụ nữ tay trắng về nhà làm bình hoa chứ? Dù sao bên cạnh người giàu cũng không thiếu mỹ nhân, loại rẻ tiền này chỉ cần bỏ chút tiền ra là có thể có được, không cần thiết phải cưới về nhà.
Tống Tri Ý vốn không thèm để ý đến tên hề Mộ Vũ Xuyên này, nhưng anh ta lại cứ lởn vởn trước mặt cô, cô tức giận, lớn giọng: "Anh không hiểu tiếng người à? Tôi không thích anh, hiểu chưa? Anh lấy đâu ra mặt mũi mà cho rằng tôi đến đây là vì anh vậy?"
Mộ Vũ Xuyên nhìn cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt chế giễu: "Không phải vì tôi thì vì ai? Hay là, cô đến đây để bám víu quyền quý, muốn nhân lúc còn chút nhan sắc mà tìm một lão già bao nuôi? Loại phụ nữ như cô, dựa vào chút nhan sắc mà muốn giang rộng chân ra bán mình thật sự khiến người ta..."
Chưa nói hết câu, Tống Tri Ý đã giơ tay tát Mộ Vũ Xuyên một cái thật mạnh! Tiếng tát giòn tan vang lên, anh ta sững sờ tại chỗ, sau đó anh ta ôm mặt nhìn cô với vẻ mặt khó tin: "Cô... Cô dám đánh tôi?"
Ngay sau đó, lại một cái tát nữa giáng xuống! Hai cái tát này chứa đựng tất cả sự căm hận của Tống Tri Ý đối với Mộ Vũ Xuyên ở kiếp trước, vì vậy đều là do cô vung tay hết sức mà tát anh ta.
Hôm nay Tống Tri Ý làm bộ móng tay dài, nhọn, đính đá, hai cái tát giáng xuống, trên mặt Mộ Vũ Xuyên đã in hằn những vết móng tay sắc nhọn!
Mộ Vũ Xuyên chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát, đau như xát muối, anh ta đưa tay sờ lên vết thương trên mặt, trên tay toàn là máu tươi.
Đồng tử Mộ Vũ Xuyên co rút lại, anh ta tức giận nhìn cô chằm chằm: "Tống Tri Ý, sao cô dám đánh tôi? Tôi nói cho cô biết, tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng hôm nay cô lại quá đáng như vậy thì đừng trách..."
Chưa nói hết câu, Tống Tri Ý đã giơ chân mang giày cao gót lên đạp mạnh vào hạ bộ của Mộ Vũ Xuyên. Ngay lập tức, vẻ mặt của anh ta gần như méo mó! Anh ta ôm lấy hạ bộ, không đứng vững, khuôn mặt thì đầy máu, vẻ mặt đau đớn xen lẫn tức giận.
Nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Mộ Vũ Xuyên, Tống Tri Ý cảm thấy hả dạ hơn rất nhiều, cô nhìn anh ta từ trên xuống, đôi mắt đen láy lạnh lùng: "Bớt sủa bậy trước mặt tôi đi, nếu không, tôi thấy anh lần nào đánh anh lần đó!"
Sau khi đã tận hưởng vẻ mặt đau đớn, méo mó của Mộ Vũ Xuyên, Tống Tri Ý xách túi, sảng khoái rời đi. Khi cô ra bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô vừa vặn lại chạm mặt Tống Tuyết Vi ở phía xa, cô ta lo lắng nhìn cô: "Cô... Cô cũng ở đây à?"
Vừa rồi Vũ Xuyên đang ở bên trong, vậy Tống Tri Ý đã nói gì với anh ta sao? Cô có nói chuyện về thân phận của cô ta không?
Tống Tuyết Vi thấy cô thì như chuột thấy mèo, trong lòng thấp thỏm, sợ cô nói ra chuyện cô ta mới chính là học sinh được tài trợ.
Tống Tri Ý không đáp, chỉ mỉm cười, đặt tay lên vai Tống Tuyết Vi. Ngay lập tức, cô ta cảm thấy một áp lực vô hình ập đến, rõ ràng chỉ là một bàn tay đặt trên vai, nhưng cô ta lại cảm thấy như sức nặng ngàn cân giáng xuống, Tống Tuyết Vi khô miệng, càng thêm căng thẳng.
Cô nhìn khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi của Tống Tuyết Vi với vẻ mặt thích thú, rồi vỗ nhẹ vào vai cô ta: "Sau này, trông chừng chồng cô cho kỹ. Tránh để anh ta cắn lung tung, suốt ngày sủa bậy."