Xuyên Qua Loạn Thế: Chạy Nạn, Làm Ruộng Trở Thành Đại Lương Thương

Chương 13: Lý chính tới rồi

Chu Quả yên lặng thở dài một hơi, tay nhéo nhéo cái túi nhỏ treo bên hông. Bên trong chỉ có một quả trứng gà và hai quả hạnh hơi héo – là bà nội lén đưa nàng trước lúc đi, nói là để phòng khi đói bụng.

Nàng liếc mắt nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý, liền cúi đầu, lặng lẽ lôi trứng gà ra.

Trứng gà vừa mới móc ra, còn chưa kịp bóc vỏ, thì trước mặt chợt đổ cái bóng người xuống.

Nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, muốn biết là ai mà mũi thính đến thế, cách trứng gà xa như vậy mà cũng đánh hơi ra được. Thật sự là còn thính hơn cả chó, đúng là nên làm quân khuyển.

Ngẩng đầu nhìn rõ, thì thấy bóng dáng kia là của Chu Mạch.

Chu Quả: “… Ca, Huynh… làm gì đó?”

Chu Mạch nghiêng đầu, nhỏ giọng: “Muội cứ ăn từ từ, huynh che cho muội, không ai thấy được đâu.”

Chu Quả cạn lời.

Chạy nạn còn chưa đi được bao xa, ăn cái trứng gà thôi mà cũng phải lén lút thế này sao? Có nhà nào không có trứng gà chứ? Nhìn xe của mấy nhà phú hộ kìa, gà buộc đầy nửa xe, có xe không thèm buộc trên thùng mà còn buộc cả ở thành sọt. Người ta ăn gà như cơm bữa.

Nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là lòng tốt của hắn, nàng đành nén lòng lấy quả trứng vốn đã không lớn, bẻ một nửa đưa cho hắn, một nửa nhét vào miệng mình.

Chu Mạch nhìn nửa quả trứng trong tay nàng, hơi ngẩn ra.

Chu Quả thấy hắn do dự không nhận, cứ tưởng hắn ngại ngùng, liền nhét thẳng vào tay hắn: “Cho huynh, ăn đi, trứng gà ngon lắm.”

Một quả trứng chẳng đáng là bao, một nửa lại càng không đủ làm no. Nhưng đói vẫn là đói.

Nàng không để ý, người trước mặt lại chậm rãi đỏ hoe vành mắt. Từ trước tới giờ là cả nhà chăm sóc muội muội, vậy mà giờ đây muội muội cũng biết chăm lo cho người khác.

Chu Mạch ngước mắt lặng lẽ nhìn nàng, nghĩ đến muội muội sống tám năm dưới sự che chở của cả nhà, giờ vừa mới tỉnh táo đã phải chịu khổ. Cha không ở nhà, sau này trên đường không biết hắn có thể bảo vệ muội muội thật tốt hay không…

Nghĩ vậy, hắn liền nhét nửa quả trứng vào miệng nàng.

“Muội ăn đi, huynh không đói bụng.” Hắn cười nói, giọng có chút nhẹ bẫng.

Chu Quả nhìn vành mắt đỏ hoe của hắn, chẳng biết nói gì, chỉ có thể im lặng nhai nốt quả trứng, sờ sờ cái bụng vẫn không có gì thay đổi, thở dài – quả nhiên, một nửa quả trứng cũng chẳng no được.

Cũng không biết bao giờ mới được đi, hay là ngủ một giấc trước?

Nghĩ vậy, nàng vừa định ngồi xuống đất, thì nghe đám người phía trước ồn ào lên: “Lý chính tới rồi, lý chính tới rồi!”

Lý chính tới? Có thể xuất phát rồi sao?