Xuyên Thành Em Trai Của Nam Chính Trong Truyện Ngược

Chương 1

Bầu trời đen kịt mây đen, nặng nề như muốn đè sập mặt đất. Gió thổi từng cơn dữ dội khiến lòng người qua lại không khỏi nôn nóng bất an. Đây là một ngày u ám đầy áp lực, có lẽ chẳng bao lâu nữa trời sẽ đổ mưa, càng khiến những ai ghét mưa dầm thêm khó chịu.

Giữa trung tâm thành phố, dưới tầng mây dày đặc xám xịt có một bệnh viện toát ra cảm giác trống trải lạ thường. Qua một khung cửa sổ nhìn vào trong có thể thấy một thanh niên đang nằm trên chiếc giường bệnh phủ trắng.

Cậu chỉ lộ ra gương mặt tái nhợt, phần trán bị mái tóc dày che khuất. Tấm chăn trùm kín người, chỉ chừa lại khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy yếu.

Một trận gió lớn lại nổi lên và rồi mưa cuối cùng cũng rơi. Ban đầu chỉ là cơn mưa phùn lất phất, nhưng nhanh chóng chuyển thành mưa to nặng hạt. Trong cơn mưa xối xả ấy, cả thành phố mờ mịt trong làn sương mù dày đặc tựa như mực nước loang ra, biến thành một bức tranh thuỷ mặc rộng lớn.

Từng luồng khí đen tự do khuếch tán giữa bầu trời thành phố.

Ầm!

Một tia chớp xé toạc bầu trời, ánh sáng loé lên trong nháy mắt, chiếu rọi toàn bộ thành phố. Ánh sáng cũng lướt qua khuôn mặt của thanh niên trên giường bệnh, mí mắt cậu khẽ run lên.

Cách bệnh viện không xa, trên một cành cây có một con quạ đen chợt quay đầu nhìn về hướng bệnh viện. Đôi mắt đen láy của nó lóe lên một tia sáng đỏ kỳ dị.

Trong phòng trực ban khu nội trú, một bác sĩ nam đang chăm chú xem kết quả xét nghiệm máu của bệnh nhân trên máy tính thì bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó bất thường. Anh ta buông con chuột máy tính xuống, bản năng hành động theo cảm giác trong lòng.

“Bác sĩ Tô?” Một bác sĩ nam khác ngồi bên cạnh nghe thấy động tĩnh bèn cất tiếng hỏi.

“Tôi đi xem bệnh nhân.” Tô Mẫn Ngạn quay đầu mỉm cười đáp lại. Ngũ quan tuấn tú sắc sảo của anh ta vì nụ cười ôn hoà mà trở nên dịu lại, giọng nói trầm thấp đi vào lòng người.

“Giờ này à?” Bác sĩ kia thầm tán thưởng, quả nhiên là người mà mấy đồng nghiệp nữ trong viện hay nhắc đến, vừa có thực lực, vừa có nhan sắc, lại cao ráo nổi bật.

Bọn họ vừa hoàn thành kiểm tra buổi sáng xong, nên việc Tô Mẫn Ngạn đột nhiên muốn đi xem bệnh nhân khiến vị bác sĩ kia hơi ngạc nhiên.

Tô Mẫn Ngạn chỉ gật đầu, đeo ống nghe lên cổ mà không giải thích gì thêm rồi rời khỏi phòng trực ban.

Dựa theo cảm giác trong lòng, anh ta bước nhanh về phía trước, đi dọc hành lang bệnh viện. Trên đường gặp các y tá, bọn họ đều nhiệt tình chào hỏi.