Hải Khóc Thanh Âm

Chương 3

Những ngày này, cuộc sống của Hứa Tranh yên bình lạ thường. Cậu vốn rất sợ Chu Minh, nhưng dần quen với người bạn cùng bàn này rồi mới phát hiện ra, cậu ta không tệ như mình tưởng tượng. Dù chẳng bao giờ nghe giảng, nhưng cậu ta cũng không cố ý gây khó dễ cho mình, điều này khiến Hứa Tranh cảm thấy vô cùng may mắn.

Nhưng sự yên bình ấy chẳng kéo dài bao lâu thì bị phá vỡ, và theo một cách có thể gọi là thảm khốc.

Nguyên nhân là do sách trong tủ sách chung của lớp bị trộm.

Vì việc kiểm kê sách mỗi ngày là do ủy viên học tập phụ trách, nên Hứa Tranh luôn là người về trễ nhất sau giờ học. Chìa khóa lớp cũng chỉ có cậu giữ, vậy nên thầy chủ nhiệm đương nhiên sẽ tìm cậu đầu tiên để hỏi chuyện.

Hình như thời học sinh, văn phòng là một nơi đáng sợ đến thế.

Hứa Tranh thận trọng bước vào, cảm nhận được sự căng thẳng và gò bó vô tận. Cậu gần như muốn khóc vì uất ức, cúi đầu nói: "Thưa thầy, sách đó không phải em lấy... với lại sau khi tan học em đều đếm kỹ rồi mới về mà..."

Nghê Khang mỉm cười: "Thầy tin em, chỉ là muốn hỏi thêm chút chuyện. Chìa khóa lớp có ai mượn đi đánh thêm không?"

Hứa Tranh lắc đầu: "Dạ không, em luôn mang theo bên mình."

Vì những cuốn sách bị mất không hề rẻ, Nghê Khang im lặng một lát rồi hỏi tiếp: "Vậy em thấy có ai đáng nghi không, ví dụ như, ai có thể lén lút vào lớp vào buổi tối?"

Hứa Tranh ngẩn người, gần như không cần nghĩ ngợi mà buột miệng nói: "Chu Minh."

Vừa nói xong cậu đã hối hận rồi.

Nhưng thầy chủ nhiệm lại thẳng người lên hỏi dồn: "Sao lại thế?"

Hứa Tranh lắp bắp nói: "Có một buổi sáng... em vừa mở cửa, đã thấy cậu ấy... ở trong lớp... hình như là trèo cửa sổ vào... chuyện khác em cũng không rõ..."

Nghê Khang lại cười nhẹ: "Ừ, thầy hiểu rồi, em về lớp học đi."

Suốt tiết lịch sử, Hứa Tranh nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh mà lòng không yên. Một mặt, cậu rất sợ Chu Minh bị thầy mắng rồi tìm mình tính sổ, mặt khác, cậu thực sự hiểu rằng có lẽ cậu ta sẽ không làm chuyện đó.

Nhưng lúc đó cậu lại đặc biệt muốn tự mình thoát khỏi liên lụy, như thể bản tính xấu xa trong xương tủy trỗi dậy, cậu đã bán đứng bạn học như vậy.

Thực ra Hứa Tranh rất ít khi đoán đúng, nhưng về phản ứng của Chu Minh, cậu đã đoán không sai.

Khoảng gần đến giờ tan học, cửa lớp đột nhiên bị ai đó đá mạnh một tiếng "rầm".

Sau đó, Chu Minh với vẻ mặt giận dữ xông thẳng xuống cuối lớp, túm lấy Hứa Tranh như túm gà con rồi mắng: "Đồ khốn kiếp, mày ăn nói vớ vẩn gì đấy hả? Ông đây không có trộm đồ, đồ tiện nhân!"

Vừa nói hắn vừa tát cậu hai cái, rồi đẩy cậu ngã xuống đất.

Con trai bị đánh, có người sẽ cố sức phản kháng, có người sẽ nhẫn nhịn cho qua.

Nhưng không ngờ Hứa Tranh lại ngay lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng the thé, vừa lăn vừa bò trốn vào góc tường, toàn thân run rẩy dữ dội vì sợ hãi.

Tiếng kêu đó gần như át cả tiếng kinh hô của tất cả các bạn trong lớp, gần như là âm thanh lớn nhất mà cậu từng phát ra trong lớp học này.

Chu Minh cũng bị dọa cho ngây người một lát, nhưng hắn lại xông tới đá cậu mấy cái rồi chửi: "Ông đây tử tế với mày, mày lại không biết mình là cái thá gì, mày nói lại xem tao trộm đồ, mày nói lại xem! Ông đây không thèm làm cái loại chuyện đê tiện đó!"

Nói thật thì hắn đánh cậu không quá mạnh, nếu không với thân hình nhỏ bé của Hứa Tranh thì đã ngất xỉu rồi, nhưng cái dáng vẻ hung hăng đó vẫn khiến các bạn học sợ hãi tột độ. Đột nhiên có một bạn nữ bật khóc nức nở: "Sách... sách là em mang về... các anh* đừng đánh nhau nữa... hu hu..."

(Chỗ này dịch các anh vì Chu Minh lớn tuổi hơn so với các bạn đồng trang lứa)

Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại, vì cô bé đó chính là người đã quyên tặng bộ từ điển bách khoa.

Cô bé nghẹn ngào nói: "Em muốn thầy cô khen em... nên em mới mang đến... nhưng bố em mắng em, bảo em mang trả lại... em, em đành phải..."

Thầy giáo dạy lịch sử vốn đang lẩn trốn thấy vậy liền lập tức ló đầu ra hòa giải: "Thôi được rồi, thôi được rồi, hiểu lầm giải thích rõ là tốt rồi, các em phải dĩ hòa vi quý..."

Kết quả đúng lúc thầy chủ nhiệm nghe tiếng chạy đến, thầy nhìn thấy Hứa Tranh đang co rúm trên sàn nhà, mặt tối sầm lại, giơ tay đấm cho Chu Minh một quả: "Mày là đồ lưu manh à? Chỉ là tìm mày hỏi vài câu, mày đánh người như thế là ý gì?"

Dù sao Chu Minh cũng còn biết tôn sư trọng đạo, nên nén giận không đánh trả.

Đột nhiên lại có một bạn nữ hét lên, mọi người theo hướng tay cô bé chỉ nhìn sang, phát hiện khóe miệng Hứa Tranh đột nhiên trào ra dòng máu đỏ tươi, chảy xuống chiếc cằm nhọn, trên nền làn da trắng bệch trông thật đáng sợ.

Không ai biết tình hình của Hứa Tranh sau khi thầy chủ nhiệm đưa cậu đến bệnh viện như thế nào, nhưng kể từ ngày đó, Hứa Tranh đã không đến trường suốt năm ngày. Đến khi hết tuần, cậu vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Điều này khiến Chu Minh có chút bất an.

Vốn dĩ không phải chuyện gì to tát, nếu đánh đám lưu manh ngoài đường thì sống chết mặc bay, đây lại là bạn học cùng lớp. Hơn nữa, hắn cũng không hẳn là người xấu bụng, chỉ là thằng nhóc nhát gan đó bị Nghê Khang dọa cho nên mới khai ra hết. Nếu vì chuyện này mà mất nửa cái mạng thì thật sự khiến người ta cảm thấy áy náy.

Chu Minh là người rất rõ ràng trong chuyện yêu ghét. Sau giờ học hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định đến nhà Hứa Tranh xem sao.

Nghĩ vậy, hắn tiện đường mua một túi táo, lững thững cầm theo đến địa chỉ mà lớp trưởng đã cho rồi đi về phía trước.

Nhà Hứa Tranh ở trong một khu tập thể cũ kỹ.

Mãi khoảng năm sáu phút sau, Chu Minh mới tìm được số nhà. Nhưng vừa định gõ cửa thì bên trong vang lên những tiếng động lớn loảng xoảng, kèm theo tiếng khóc của phụ nữ và tiếng quát tháo của đàn ông, khiến hắn không khỏi ngẩn người.

Ai cũng có tính tò mò, Chu Minh nhìn quanh một lát rồi ghé tai vào cửa, nghe thấy một giọng nữ khóc lóc van xin: "Anh đừng đánh nó nữa mà, con nó ra thế này rồi, anh để cho nó dưỡng bệnh đi. Anh muốn đánh chết nó hay sao? Anh đánh tôi đi, anh đánh tôi đi, xin anh tha cho nó, đừng đánh Tiểu Tranh nữa..."

Cái tên này như có điện giật, khiến Chu Minh lập tức rời khỏi cửa sắt, kinh ngạc không thốt nên lời.

Hắn như chợt nhận ra điều gì đó, trong khoảnh khắc đã hiểu ra rất nhiều chuyện.