Thời điểm tôi xuất hiện dường như rất sớm. Sở dĩ tôi nói “dường như” vì chẳng thể dựa vào năm tháng để phán đoán. Ai cũng biết, trong thế giới Conan, 1998, 2008 hay 2018 đều chỉ là một năm vĩnh cửu.
Lý do khiến tôi cảm nhận dòng thời gian này sớm là vì tôi gặp được Gin thời thiếu niên.
Nói sao nhỉ? Hắn... cũng khá đáng yêu đấy chứ!
Lúc này, hắn chưa để mái tóc dài bạc phơ như sau này. Mái tóc ngắn chạm tai mềm mại, lòa xòa như vệt sao băng rơi rụng. Nửa khuôn mặt bị tóc mái che khuất, để lộ đôi đồng tử xanh thẳm, sắc lạnh tựa một con sói đơn độc.
Tôi thường xuyên bắt gặp hắn ở căn cứ huấn luyện sát thủ của tổ chức. Gin thời niên thiếu chưa mang mật danh rượu, nhưng đã là một ngôi sao sáng trong giới sát thủ, đặc biệt với tài bắn tỉa hiếm ai sánh bằng.
Vậy mà tôi, kẻ “bất tài” này, lại nằm trong số ít người vượt mặt được hắn.
Đương nhiên, phần lớn là nhờ thiết lập nhân vật lần này đi kèm kỹ năng bắn tỉa max cấp.
Tôi vốn dĩ có cảm tình với những người đẹp đẽ, ưa nhìn, nên quyết định dùng “tình yêu bao la vô bờ bến” để giúp Gin nâng tầm kỹ năng bắn tỉa đang bế tắc của hắn.
Khi hắn luyện bắn ở trường bắn, tôi đứng ngay bên cạnh.
Hắn bắn phát nào cũng trúng hồng tâm (10 điểm), tôi liền bắn phát nào cũng xuyên qua đúng một lỗ.
Hắn chuyển ra ngoài trời, luyện bắn tỉa trong điều kiện tự nhiên.
Cả hai cùng nằm rạp xuống. Hắn còn đang loay hoay chỉnh kính ngắm, tôi đã bắn bay bia ngắm từ lâu.
Hắn liếc tôi qua mái tóc lòa xòa ánh bạc, còn tôi đáp lại bằng nụ cười tiêu chuẩn khoe tám chiếc răng.
“Nhóc con, cậu còn kém xa lắm. Có muốn bái tôi làm sư phụ không?”
Hắn siết chặt khẩu súng đến mức khớp tay kêu răng rắc.
"Cô thật kinh tởm, tránh xa tôi ra."
Cô thật kinh tởm...
Thật kinh tởm...
Kinh tởm...
Kinh...
Tởm...
Sao lại thế? Tôi có lòng tốt giúp hắn như vậy, sao hắn lại nói tôi kinh tởm?
Chắc chắn có hiểu lầm gì rồi!
Tôi vắt óc suy nghĩ, cố tìm xem lời nói của mình có lỗ hổng nào không. Rất nhanh, cái đầu thông minh của tôi đã nhận ra mấu chốt vấn đề.
Ai cũng biết Gin là kẻ kiêu ngạo đến mức ngông cuồng. Lớn lên đã vậy, huống chi thời thiếu niên khí thế ngút trời. Hắn tuyệt đối không chấp nhận nổi việc mình thua bất kỳ ai.
Tôi khuyên hắn: “Cậu đừng tự ái. Tôi giỏi thế này, thua tôi có gì đâu mà xấu hổ. Yên tâm, sau khi cậu bái tôi làm sư phụ, tôi sẽ không hé răng với ai rằng cậu liên tục thua tôi đâu. Vả lại, thắng bại là chuyện thường tình, thua tôi là điều hết sức bình thường, ngại gì chứ!”