Giống Cái Độc Ác Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhóm Chồng Thú Phát Điên Cưng Chiều Cô

Chương 4: Chết cùng một chỗ cũng là chết vì tình

Mà nguyên chủ sở dĩ không muốn dấu ấn giống cái tự nhiên là vì cô ta còn mong muốn để Hoắc Tư Đình hoặc Nhị hoàng tử của hoàng thất Đồ Sơn Huyền Diệp làm thú phu đầu tiên của mình.

Đêm đầu tiên để dành cho họ.

Vì giống cái quá hiếm, lại không thể thông qua nhân công nuôi cấy mà mang thai, là giai cấp đặc quyền của toàn Tinh tế. Phàm là giống đực, cho dù là Thái tử hoàng tộc cũng không thể phản kháng.

Ban đầu Đồ Sơn Huyền Nghiệp là ứng cử viên Thái tử kế thừa hoàng thất, chỉ vì ba năm nay Khương Phượng Yểu dây dưa, tự nguyện xin hàng quy về họ mẹ Đồ Sơn, đi thống lĩnh tộc Bạch Hồ.

Nghĩ rằng chỉ cần tránh xa cô càng tốt.

Cho nên hoàng thất nhìn thấy Khương Phượng Yểu như hồng thủy mãnh thú, vội vàng ban lệnh cấm cho Thái tử mới được lập và một đám Hoàng tử, tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt Khương Phượng Yểu.

Sợ bị cô để mắt thêm một người nữa.

Cho nên Khương Phượng Yểu mới vò đã mẻ lại sứt, trèo lên giường Hoắc Tư Đình, sau khi bị Hoắc Tư Đình đuổi ra, xác định Hoắc Tư Đình cũng không muốn làm thú phu đầu tiên của cô ta mới chịu đáp ứng Hoắc Tư Đình sắp xếp thú phu cho cô ta...

Thật sự, xấu hổ chết người!

Những thứ này đều biến thành cái nồi của cô rồi!

Khương Phượng Yểu lại muốn mắng tác giả ngu ngốc kia mười ngàn bình luận!

Uể oải lê thân xuống giường, mặc váy ngủ trắng như tuyết, cũng không có tinh thần rửa mặt liền mềm nhũn bò xuống giường đi ăn cơm.

Cô đói bụng quá.

Mấy ngày nay vì ôn thi, cái gì cũng không ăn ngon, là một loại suy nhược tinh thần.

Tinh khí thần thiếu ba phần, chỉ muốn ăn no uống đủ rồi ngủ tiếp.

Lỡ đâu ngủ một giấc tỉnh lại thì trở về thì sao.

Hai chân vừa đặt xuống đại sảnh tầng một, Khương Phượng Yểu liền nghe thấy một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, tựa như vọng lại trong sọ não rồi phun ra từ khoang mũi, đầy từ tính.

"Chào buổi sáng, thư chủ."

(*) Thư chủ: chủ nhân là giống cái.

Khương Phượng Yểu rùng mình, ngẩng đầu nhìn lại.

Trước cửa sổ kính sát trần, tràn ngập ánh nắng ấm áp, Bách Mộ Trần mặc tạp dề đầu bếp màu hồng, quần jean xanh lam, đang bưng một đĩa thức ăn bốc hơi nóng hổi từ trong bếp đi ra.

Mái tóc tím ngắn vừa phải buông trên vai, một đôi mắt tím dưới ánh nắng rực rỡ khiến người ta vừa nhìn vào đã như rơi vào vòng xoáy, chìm đắm bên trong.

Điểm mấu chốt là, bên trong tạp dề của hắn là thân! trên! trần! truồng!

Trên vòng eo thon gọn, thắt chặt, trống trải buộc dây tạp dề, phần trên lại căng chặt tạp dề.

"Anh, anh anh làm gì!"

Khương Phượng Yểu lùi lại nửa bước, trong lòng gào thét: [Trời ạ, nam, nam mama (*)?]

(*) Nam mama: ý chỉ những người đàn ông có vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng lại dịu dáng tháo vát như người mẹ.

Bách Mộ Trần: “...”

Âm thanh trong lòng cô sao còn ồn ào hơn cả người cô vậy?

Cái gì mà nam mama?

Vì cơ ngực của mình sao?

Bách Mộ Trần theo bản năng rung rung cơ ngực cường tráng, trong nháy mắt, Khương Phượng Yểu lập tức trợn tròn mắt.

Theo lễ phép, bây giờ cô có nên quay người lại không?

Nhưng đôi mắt lại không nghe lời cô, chăm chú nhìn chằm chằm Bách Mộ Trần.

Cơ bắp cường tráng, khỏe mạnh, căng chặt, sờ vào, chắc chắn vừa mềm vừa đàn hồi lại vừa cứng rắn nhỉ?

A a a, đừng nghĩ nữa, cô sắp lẹo mắt rồi!

[Không, đừng!]

[Đừng dừng lại!]

Bách Mộ Trần: "..."

Con mụ độc ác này quả nhiên là dâʍ đãиɠ.

Hắn nhíu mày, hừ lạnh một tiếng.

"Ngại gì chứ? Không phải là do cô muốn tôi mặc sao?"

"Quần áo của tôi đều bị cô thu đi rồi, không mặc cái này, chẳng lẽ trần như nhộng vào bếp nấu cơm cho cô sao?"

Ha, tuy rằng cái vỏ đáng ghét đã đổi ruột, hiện tại còn chưa biết phẩm hạnh ra sao.

Nhưng có thể khẳng định là một con mụ dâʍ đãиɠ.

Tuy rằng nghĩ như vậy, lại không biết Bách Mộ Trần mang theo tâm thái gì, lại rung rung cơ ngực.