Giống Cái Độc Ác Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhóm Chồng Thú Phát Điên Cưng Chiều Cô

Chương 1: Ấn ký hạ xuống, trói buộc cả đời

[Tác giả hèn mọn nằm rạp xuống dâng khay lên.]

[Xin hãy gửi não của ngài vào đây.]

(Ý là đọc truyện đừng mang não.)

__________________

Khương Phượng Yểu tỉnh lại, trước mắt là một mảnh u ám.

“Tí tách, tí tách.”

Tiếng nước nhỏ giọt từ đâu đó cứ vang vọng bên tai.

Giày dính chặt xuống sàn, Khương Phượng Yểu có chút thất thần, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế.

“Không phải mình đang đọc truyện trong ký túc xá sao? Sao lại đến đây?”

Sau khi mắt quen với bóng tối, cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử cô mở lớn.

Trên bức tường đá đối diện cô khảm một chiếc vòng kim loại cứng cáp, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, trong hình cụ giam cầm một người.

Một người đàn ông với cơ bắp cuồn cuộn, dù bị giam cầm vẫn toát ra khí thế đáng sợ.

Thân hình hắn cao lớn, l*иg ngực vạm vỡ khẽ phập phồng, cổ tay bị kéo lên cao, cúi đầu, thân trên trần trụi lúc này đầy những vết thương và máu tươi, cơ bắp thắt chặt ở thắt lưng do động tác bị kéo căng, thon dài, mùi máu tanh xộc vào mặt.

Nhìn lên, giữa mái tóc đen tím có một mảng máu đỏ tươi chảy xuống.

Máu đặc dính tụ lại ở chóp mũi hắn, nhỏ xuống.

“Tí tách, tí tách.”

Âm thanh vang vọng bên tai là từ đây mà ra.

Khương Phượng Yểu giật mình, tay buông lỏng.

“Bộp.”

Nhìn xuống, một chiếc roi da đen nhuộm đầy máu tươi rơi khỏi lòng bàn tay cô, máu trên đó còn nóng hổi.

“Tui tui tui tui tui… Trời ơi! Cảnh tượng trước mắt sao mà quen thuộc thế này?”

“Hình như tui đã xem cảnh này trong truyện rồi.”

“Vị này chẳng phải là Xích Giao ma đầu Bách Mộ Trần bị Hoắc Tư Đình bắt về sao? Sao tui lại xuyên vào tiểu thuyết này?”

“Tui vừa mới chê bai nữ chính độc ác, liên tục nghĩ 100 lần ‘Chỉ ngược đãi nam chính thì có gì hay, cô không muốn thì để tôi lên”, liền bị đưa đến đây sao?”

“Chết rồi, sớm biết vậy tui đã không cố gắng học hành để thi cuối kỳ, tui mệt chết rồi!”

Tim Khương Phượng Yểu đập như trống, nhìn bàn tay đầy máu của mình, sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.

Tác giả của cuốn sách cô vừa xem trong ký túc xá này quả là một kẻ kỳ quặc, nhân vật trong truyện đều được xây dựng cực kỳ xinh đẹp, ai ngờ tác giả lại vì ngược mà ngược, thiết lập nữ chính thành một kẻ ngốc nghếch.

Rõ ràng mang trong mình dị năng tinh lọc, có thể tỏa sáng ở dị giới, lại làm bộ làm tịch lấy việc ngược đãi giống đực làm niềm vui, hình như có chút biếи ŧɦái.

Nhưng nữ chính lại trùng tên trùng họ với cô, hơn nữa cô đã nhập tâm vào việc đọc truyện thì không thích đổi truyện, dù có nhảy cóc cũng muốn xem đến cuối, chịu đựng sự tra tấn về tinh thần mà xem hết kết cục của những nam chính này.

Cuối cùng, trong tình trạng vừa phải học bài vừa mệt mỏi, cô đã dành cả một đêm để viết bình luận dài dòng cho cuốn truyện này.

Mục đích là để lên tiếng cho các nam chính, nếu không thì thật sự quá uất ức.

Tóm lại: Nam chính tốt, tác giả ngu.

Không biết viết thì để tôi lên thay!

Thêm vào đó là mười ngàn bình luận tiêu cực.

Sau đó, cô bị cơn đau đầu do thức khuya hành hạ đến chết đi sống lại, nhắm mắt lại rồi mở ra, liền đến đây.

Nhưng trớ trêu thay, thà bắt tui diễn từ đầu, để tui dùng tình yêu để cảm hóa, quan tâm các nam chính.

Lại còn xuyên vào thân xác nữ chính độc ác sau khi đã làm những chuyện này rồi.

Đây không phải là muốn tui bị những nhân vật trong tiểu thuyết này gϊếŧ chết sao?

Ai muốn bị cô (nguyên chủ) “đổ vỏ” chứ!

Điều càng khiến cô kinh hãi hơn là người đàn ông trước mặt với khí thế đáng sợ dường như có thể ăn tươi nuốt sống cô, đã bị tiếng “bộp” này đánh thức.

Ngẩng đầu lên.

Gương mặt tuấn mỹ vô song không có chút ấm áp nào, một luồng lạnh lẽo tức thì tràn ngập khắp phòng tra tấn.

Đôi mắt màu đỏ máu kia u ám, đầy oán hận và căm ghét như thực chất, chăm chú nhìn chằm chằm vào cô.