Nơi đây toàn là người già, khuất trong một con hẻm đầy cây ngô đồng, đường hẹp tới nỗi hai xe tránh nhau còn khó, xe ba bánh cũng chẳng có chỗ mà quay đầu.
Bên cạnh có một trường mẫu giáo và tiểu học, nhưng giờ là kỳ nghỉ hè xung quanh vắng như chùa bà Đanh.
“Ai u! Đây chẳng phải là hạt đậu đen nhà ai lạc vào đây xin ăn sao!”
Võ Đan Hoa ngồi nhàn nhã bóc hạt dưa, vừa xem video ngắn, nghe tiếng kéo vali liền ngẩng đầu nhìn ra, thấy con gái phản nghịch nhà mình về đến.
“Mẹ, ba đâu rồi?” Võ Vãn Vãn ló đầu nhìn vào bếp, chẳng thấy ai.
“Hừ, biết con sắp về nên ba con đi mua dưa hấu cho con rồi.” Võ Đan Hoa hờ hững đáp, vừa đi tới nhéo cái đầu bóng lưỡng của con gái.
“Con nhỏ thối tha này, còn biết đường về à? Lần trước mẹ bảo mẹ bị bệnh, con chẳng thèm hỏi han! Bây giờ ba con ngã, lập tức chạy về, đúng là chỉ thương ba con thôi hả?”
Bà giả vờ giận dỗi, giọng điệu trách móc.
Võ Đan Hoa da trắng, mắt to, lông mày rậm, tóc uốn gọn thành kiểu ngắn gọn gàng, mặc áo thun màu cam và quần lửng đen, vóc dáng mũm mĩm, trông đầy sức sống.
“Vãn Vãn!”
Ngoài cửa có người gọi.
Võ Vãn Vãn nghe giọng liền biết ngay là ba cô về rồi.
Quả nhiên, Trương Phúc Sinh, ba cô, cao gầy, một tay xách quả dưa hấu lớn, một tay ôm mấy túi nilon.
“Ba, ba không sao chứ? Mẹ bảo ba té ngã mà?”
Biết là cái cớ nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi cho yên tâm.
“Haha, mẹ con nói gì thì cứ tin thế đi! Ba không sao đâu, đừng lo.”
Ông vừa cười vừa đặt dưa hấu và các túi đồ lên bàn, lấy ra nào là móng heo nướng, khoai tây chiên, sương sáo, gà rán… toàn những món cô thích.
“Nào, tới đây! Ba còn đi nấu cho con tô mì nóng hổi đây!”
“Trương Phúc Sinh! Ngồi xuống! Mới sáng nay té, còn định làm gì? Để con nhỏ bất hiếu kia làm không được sao?”
Võ Đan Hoa trừng mắt, dằn mạnh cái bàn.
Trương Phúc Sinh cười trừ, len lén định chạy vào bếp.
“Họ Trương! Quay lại ngay!” Võ Đan Hoa quát lên.
Võ Vãn Vãn lè lưỡi, nhanh trí ôm lấy móng heo nướng chạy thẳng vào bếp trốn.
Bị mẹ lải nhải còn lâu mới yên thân, chạy trước cho chắc!
“Lão Trương à, sao không hỏi xem con nó ngoài kia vất vả thế nào?”
“Nhìn con gầy rộc, đen thui thế kia, chắc chắn cực lắm rồi! Nghĩ thông rồi hả?”
Trương Phúc Sinh vừa luộc mì vừa quay đầu hỏi.
“Vâng, nghĩ thông rồi! Sau này con sẽ làm bà chủ quán mì nhỏ nhà mình, ba cứ yên tâm làm ông chủ lớn đi!”
Võ Vãn Vãn nghiêm túc gật đầu.
“Bà chủ nhỏ á? Haha, Vãn Vãn, con đừng hòng lừa mẹ đấy, mẹ con huyết áp cao lắm!”
“Ba, con nói thật mà!”
Thấy con gái kiên định như vậy, Trương Phúc Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hơn tháng qua, ông lo lắng cho cô suốt, đêm nào cũng trằn trọc không yên.
Ba người cùng ăn trưa vui vẻ, trong bữa ăn, Võ Vãn Vãn lấp lửng kể lại chuyện bị công ty lừa gạt, cuối cùng ôm luôn chiếc xe ba bánh về nhà.
Vợ chồng Trương Phúc Sinh nghe xong, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng cũng hiểu đại khái mọi chuyện.
“Được rồi, Vãn Vãn, mau đi tắm rửa rồi ngủ trưa đi! Tối nay ba làm món cá cay xé lưỡi cho con!” Trương Phúc Sinh cười hớn hở.
“Vâng ạ!” Võ Vãn Vãn quả thật cũng mệt rã rời.
Cô kéo vali qua phòng bếp ra hậu viện.
Nhà cô vốn là quán mì do bà ngoại khai trương, phía trước buôn bán, phía sau có một sân nhỏ, trồng cây lựu và một giàn nho.
Trái lựu đỏ au, nho thì chín tím, trông đẹp mắt vô cùng.
Gia đình cô sống ngay trong khuôn viên nhỏ ấy.
Tầng một có phòng ngủ ba mẹ và nhà kho nhỏ, tầng hai là phòng riêng của cô.
Võ Vãn Vãn cộp cộp kéo vali lên lầu, mở cửa phòng, thấy mọi thứ vẫn sạch bóng, ga giường chăn gối mới thay, lòng cô bỗng thấy ấm áp vô cùng.
Vẫn là ở nhà mình là nhất!