Cô theo thói quen mở cửa hông thùng xe, định đặt vali vào trước, nhưng không ngờ bên trong vẫn còn hai kiện hàng một lớn một nhỏ.
Võ Vãn Vãn chớp mắt đầy khó hiểu.
Rõ ràng hôm qua cô đã giao hết hàng rồi mới đi đòi tiền lương, sao bây giờ còn dư lại hai gói?
Cô lôi ra kiện nhỏ trước, là một thùng giấy không lớn lắm, cầm lên nhìn quanh quất nhưng chẳng thấy dán phiếu gửi hàng.
Cô lại ôm kiện lớn hơn ra, cũng không dán phiếu gửi hàng nốt.
Võ Vãn Vãn gãi đầu bối rối.
Hai kiện hàng này không biết từ đâu ra, muốn trả cũng chẳng còn ai mà trả, công ty thì đã đóng cửa mất rồi.
Cô mở ra xem thử, không ngờ kiện nhỏ là một chiếc nhiệt kế đo độ ẩm mini.
Kiện lớn là sáu cây dâu tây non đang ra nụ.
Giờ thì sao đây?
Nghĩ mãi không ra, Võ Vãn Vãn cũng lười nghĩ tiếp. Thôi cứ về nhà trước rồi tính!
Cô dự định cứ cưỡi chiếc xe ba bánh này về luôn, coi như lấy xe bù tiền lương!
Dù thế nào cô cũng tuyệt đối không để ba mẹ biết mình đã gặp vận xui thảm thế này. Nếu không, thế nào chuyện cũng bị đồn ầm lên cho cả xóm biết!
Võ Vãn Vãn cẩn thận đặt nhiệt kế và mấy cây dâu tây trở lại thùng xe, rồi lên xe ba bánh, thẳng hướng về nhà.
Trên đường đi, tâm trạng cô rất lẫn lộn: vừa thấy bực mình vì công việc thất bại, vừa thấp thỏm mong ngóng được về nhà.
Chạy được một đoạn, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm rền.
Võ Vãn Vãn đang thẫn thờ thì giật nảy mình.
Một tia chớp lóe lên, theo sau là cơn cuồng phong gào thét.
Cô nhíu mày, gió này lớn quá!
Nhìn trời sắp mưa to, cô vội vàng bám chặt tay lái, quyết định tìm nơi trú trước, rồi tính tiếp.
May mà phía trước có một cầu vượt.
Cô có thể tạm dừng dưới gầm cầu tránh mưa.
Vừa vào tới nơi, mưa như trút nước đổ ào xuống. Chiếc xe ba bánh có mái che nên cô không bị ướt.
Xuống xe vận động chân tay một chút, cô thấy bên kia đường có xe bán bánh rán cũng đang trú mưa, bèn bước tới.
Đó là xe bán bánh rán ngũ cốc.
Võ Vãn Vãn mua một chiếc bánh rán bình thường, giá sáu tệ.
Cô chủ quán thấy cô trông hiền lành, xinh xắn, cười hỏi: “Em gái, em làm nghề giao hàng à? Công việc này bình thường là con trai làm thôi, con gái làm vất vả lắm đấy.”
“Đưa hàng thì có gì phân biệt nam nữ đâu. Em khỏe lắm, vác bao gạo cũng chẳng xi nhê.” Võ Vãn Vãn mỉm cười nhẹ nhàng đáp.
Từ nhỏ cô đã lớn lên trong quán mì, quen việc chân tay nặng nhọc.
Chuyện vác bình gas, đổ nước thừa, cô đều làm thành thạo.
Đừng nhìn cô cao có 1m66 mà coi thường, sức lực còn hơn cả đám con trai cùng tuổi đấy!
Đó cũng là lý do cô chọn nghề giao hàng ngay từ đầu.
Có lẽ vì nụ cười ngọt ngào và vẻ chân thành của cô, cô chủ quán rất có thiện cảm.
Chiếc bánh rán cho cô còn đặc biệt to và chắc, bên trong nhồi đầy khoai tây nghiền và rau xà lách.
Võ Vãn Vãn cảm ơn, cầm chiếc bánh rán còn nóng hổi trở về xe, ngồi ăn một cách thỏa mãn.
Ngoài trời, mưa càng lúc càng lớn, dưới gầm cầu người trú mưa cũng đông dần.
Không biết ai đó đột nhiên hét lên: “Mau nhìn kìa! Mưa đá!”
Thế là mọi người lôi điện thoại ra, ngửa mặt quay phim chụp hình.
Võ Vãn Vãn cũng ngó ra ngoài.
Quả nhiên, từng viên đá to bằng quả trứng gà rơi ầm ầm xuống đất, văng tung tóe khắp nơi.
Một chiếc xe điện lướt vào vội vàng, trượt bánh rồi ngã “rầm” một tiếng.
Chiếc ô tô phía sau thấy vậy hoảng hốt phanh gấp, còn bị xe phía sau đâm vào “rầm” một cái.
Trong chớp mắt, giao lộ dưới gầm cầu đã kẹt cứng, chẳng khác nào nồi cháo sôi.
Một vài xe bị móp nặng, kính chắn gió nứt toác như mạng nhện vì đá rơi.
Võ Vãn Vãn từ nhỏ tới lớn chưa từng thấy trận mưa đá nào kinh hoàng thế này.
Miệng còn đang nhai bánh, cô giật mình nuốt luôn cả miếng bánh chưa nhai kỹ, suýt chút nữa thì nghẹn chết tại chỗ.