Ái Mộng

Chương 4: Vỡ Bờ Điên Loạn

Tiếng mưa rơi xối xả như muốn nuốt chửng cả bầu trời đêm. An Nhiễm nắm chặt bàn tay bé nhỏ của con trai, từng bước giẫm lên mặt đất lầy lội, tim đập loạn nhịp như sắp vỡ tung.

Cô không còn lựa chọn nào khác. Đây là cơ hội duy nhất — hoặc là trốn thoát, hoặc là chôn mình mãi mãi trong địa ngục do Tư Hàn tạo ra.

Cánh cổng sắt đã ở ngay trước mắt.

Nhưng khi cô vừa chạm tay vào then khóa, giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng khiến máu cô đông cứng.

"Em định đi đâu vậy... Nhiễm Nhiễm?"

Toàn thân An Nhiễm run bắn, cô từ từ quay đầu lại.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, Tư Hàn đứng đó, áo sơ mi trắng ướt sũng dính vào cơ thể, mái tóc rũ xuống che đi nửa khuôn mặt. Nhưng thứ khiến An Nhiễm khϊếp sợ chính là đôi mắt đỏ ngầu, giãn đồng tử — ánh mắt của một kẻ hoàn toàn mất kiểm soát.

"Anh..." Giọng cô nghẹn lại, lùi về phía sau theo bản năng.

Tư Hàn bật cười, tiếng cười khàn đặc vang lên giữa màn mưa như tiếng xé rách tâm trí cô.

"Em giỏi lắm... Dám dẫn con bỏ trốn khỏi anh?"

Hắn bước từng bước nặng nề về phía hai mẹ con, nụ cười méo mó kéo dài trên gương mặt điển trai giờ đây đã trở nên quỷ dị.

Đứa trẻ sợ hãi khóc thét lên, nhưng Tư Hàn chẳng thèm để ý. Hắn giật mạnh tay An Nhiễm, kéo cô ngã sấp xuống nền đất lạnh buốt.

"Anh đã cho em tất cả... TẤT CẢ! Vậy mà em vẫn muốn bỏ anh mà đi sao?" Hắn gào lên, đôi mắt cuồng loạn.

An Nhiễm cố vùng vẫy, nước mưa hòa lẫn bùn đất bám đầy cơ thể. Cô nhìn con trai đang co rúm người khóc nấc, trái tim như bị xé toạc.

"Thả con ra... Tư Hàn, anh điên rồi!"

Tư Hàn nghiến răng, bàn tay siết chặt cằm cô, buộc An Nhiễm phải nhìn thẳng vào đôi mắt hắn:

"Phải, anh điên đấy! Anh điên vì yêu em! Nhưng em thì sao? Em lại muốn phản bội anh như tất cả những kẻ khác!"

Hắn đẩy mạnh cô vào cánh cổng sắt, lưng An Nhiễm va vào thanh kim loại lạnh ngắt, đau buốt đến tê dại.

Đôi tay Tư Hàn lần mò trong túi áo, rút ra một sợi dây da đen tuyền — thứ vốn được hắn giấu kỹ trong phòng làm việc.

"Nếu em không biết cách ở lại bên anh..." Hắn cúi sát vào tai cô, giọng nói trầm khàn mang theo hơi thở nóng rực của kẻ săn mồi,

"Vậy để anh dạy em cách thuộc về anh."

Không để cô kịp phản ứng, Tư Hàn thô bạo quấn dây quanh cổ tay cô, kéo mạnh như dắt một con thú hoang bị thuần hóa.

An Nhiễm gào thét, vùng vẫy điên cuồng, nhưng sức lực của cô chẳng khác gì con rối trong tay hắn.

"Con người em là của anh... Từng hơi thở, từng ánh mắt, thậm chí là nỗi sợ hãi này..." Hắn liếʍ nhẹ vết máu nơi khóe môi cô do va đập, ánh mắt tràn ngập du͙© vọиɠ méo mó,

"Tất cả đều thuộc về anh!"

Đứa trẻ khóc lạc cả giọng, bò tới định kéo tay mẹ, nhưng Tư Hàn quay ngoắt lại, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao:

"Ngoan. Con đứng yên đó."

Điều đáng sợ là, đứa bé thực sự dừng lại, run rẩy làm theo lời cha như một con rối nhỏ bị tẩy não bởi sự dọa nạt ngọt ngào bao năm qua.

An Nhiễm nhìn con, trái tim cô như nát vụn. Cô không sợ cho mình... cô chỉ sợ cho đứa trẻ vô tội này sẽ mãi mãi lớn lên trong bóng tối bệnh hoạn của Tư Hàn.

...

Khi Tư Hàn kéo lê cô vào nhà, sợi dây trên cổ tay siết chặt, An Nhiễm biết rằng — lần này, hắn không còn ý định giả vờ dịu dàng nữa.

Hắn ném cô vào căn phòng tối, khóa chặt cửa sắt, hơi thở vẫn còn gấp gáp vì hưng phấn.

Qua khe cửa, giọng hắn vang lên, không còn là lời dỗ dành, mà là tiếng tuyên bố lạnh lùng như kết án:

"Em sẽ không bao giờ được rời khỏi anh nữa. Nếu em còn dám mơ tưởng, lần sau... anh sẽ bẻ gãy đôi chân này."

An Nhiễm ngã quỵ trong bóng tối, toàn thân đau đớn, nước mắt lẫn mưa trượt dài trên má.

Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ rệt sự điên cuồng trần trụi của Tư Hàn — không còn lớp vỏ bọc yêu thương, chỉ còn sự chiếm hữu tàn bạo và méo mó.

Tự do, từ nay đã hoàn toàn bị chôn vùi.