Đương Lúc Bệnh Yếu, Vương Gia Bị Ép Cưới Cẩm Y Vệ

Chương 9

Khác hẳn ánh mắt căm hận trong đêm thành thân, lúc này, Cố Liên Chiểu mặc một bộ võ phục đen, dáng người thẳng tắp, mắt khẽ cụp, vết son đỏ giữa mi tâm là dấu hiệu thân phận của một "ca nhi", đã bị dải lụa tối màu che đi. Ánh mắt hắn rơi trên mặt đất, như thể hoàn toàn xem mọi thứ xung quanh không tồn tại.

Hắn có thể coi Liễu Nguyên Tuân như không khí.

Nhưng Liễu Nguyên Tuân thì không dám coi hắn như vậy.

Bất kể là ánh mắt lạnh lẽo lướt qua trong lần chạm mặt ở trà lâu, hay là sát khí muốn đoạt mạng trong đêm đại hôn, tất cả đều để lại vết hằn sâu trong tâm trí Liễu Nguyên Tuân. Y biết rõ Cố Liên Chiểu chưa đến mức liều lĩnh đến độ dám cắt cổ y ngay trong phủ Vương gia, nhưng chỉ cần nhìn thấy đối phương, y vẫn lạnh cả sống lưng, chỉ muốn chui ngay xuống gầm giường trốn đi.

Nhưng trốn không phải là cách. Nếu tâm kết này không được cởi bỏ, e rằng đêm nào y cũng gặp ác mộng.

Liễu Nguyên Tuân không muốn nói chuyện với hắn, nhưng vẫn muốn tự giải thích đôi lời. Gom hết khí lực, y khẽ cất giọng nói:

“Chuyện đại hôn... là ta liên lụy ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi đâu. Ta sống không được bao lâu nữa, nhiều thì bốn năm năm, ít thì một năm rưỡi. Qua được đoạn thời gian này, ngươi sẽ được tự do.”

Giọng y yếu ớt, lời nói mơ hồ, nếu Cố Liên Chiểu chưa khôi phục nội lực, e là chẳng thể nghe rõ hết đoạn dài đó.

Nhưng hắn đã nghe thấy, và ghi nhớ từng chữ.

Hắn mới mười tám, dù có thêm năm năm nữa thì cũng chỉ vừa hai mươi ba, đời người hãy còn rất dài. Dù biến cố lần này mang đến không ít phiền toái, nhưng so với kết cục ngươi chết ta sống, thì kết quả này vẫn xem như là có chút may mắn.

Cố Liên Chiểu ngẩng đầu, đối mắt với y. Ánh mắt lạnh như băng dội thẳng đến, Liễu Nguyên Tuân vô thức rụt cổ, lảng tránh trước khi ánh mắt kịp chạm sâu.

Thấy đối phương né tránh ánh mắt, trong lòng Cố Liên Chiểu dâng lên chút khinh miệt, nhưng trên mặt hắn lại chẳng lộ vẻ gì. Chỉ khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười lạnh lùng:

“Vậy thần xin tạ ơn Vương gia trước.”

Tạ cái gì? Tạ y thân thể yếu ớt? Tạ y chết sớm à?

Liễu Nguyên Tuân không muốn đáp lại, chỉ nhắm mắt gật bừa mấy cái, rất muốn đuổi hắn ra ngoài đứng chờ, nhưng lại sợ hắn âm thầm ghi hận.

May sao Lăng Đình trở về đúng lúc, Liễu Nguyên Tuân thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt nói:

“Ta không muốn ăn. Gọi Cố đại nhân ra ngoài dùng bữa đi.”

Lăng Đình đã đoán trước y ăn không nổi nên không nói thêm gì, chỉ khẽ giơ tay mời ra cửa, thấp giọng nói:

“Cố đại nhân, mời.”

Cố Liên Chiểu hơi gật đầu, nể tình có cơm ăn, xoay người qua Liễu Nguyên Tuân hành lễ qua loa.

Liễu Nguyên Tuân gượng gạo nở một nụ cười, đợi hắn đi khỏi mới thực sự thả lỏng.

Khi Cố Liên Chiểu còn ở đây, y sợ đến phát run.

Khi Cố Liên Chiểu vừa đi, nỗi sợ tan biến, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Thánh chỉ ban hôn được tuyên rất đột ngột. Từ lúc ban hôn đến giờ, thời gian Liễu Nguyên Tuân tỉnh táo chẳng được bao nhiêu, cũng không đủ sức để suy nghĩ sâu xa về ý đồ của Thánh thượng.

Nhưng y biết rõ, Hoàng huynh của mình vốn không phải người tin chuyện thần quỷ. Việc “xung hỷ” chẳng qua chỉ là cái cớ để hạ chỉ ban hôn. Cưỡng ép một ca nhi gả cho y, là muốn lợi dụng nỗi sợ máu tanh của y để khiến y bài xích? Hay là đã nhìn rõ tính cách tàn độc của Cố Liên Chiểu, cố tình khích hắn nổi giận để mượn tay gϊếŧ chính mình?

Liễu Nguyên Tuân nghĩ không thông, cũng lười nghĩ nữa.

Dù sao y cũng chẳng sống được bao lâu. Nhưng Cố Liên Chiểu thì lại là người vô tội. Thế gian vốn chẳng công bằng, ca nhi bị làm nhục còn không bằng kỹ nữ trong kỹ viện, đã thành thân rồi, đời này Cố Liên Chiểu chẳng thể lấy chồng nữa.

Y thực sự rất sợ luồng sát khí nặng nề tỏa ra từ người kia, nhưng cho dù sợ, trong lòng y vẫn rõ ràng một điều: Cố Liên Chiểu chỉ là người vô tội bị cuốn vào, là công cụ mà Hoàng huynh dùng để ép y thôi.

Nếu là một món đồ, thì chuyện này cũng coi như bỏ qua được.