Dù sao thì, ca nhi cũng chỉ thích ấm áp thôi.
Muốn ấm thì y có thể ôm nhiều thêm vài túi sưởi, đâu cần phải nhân lúc hắn bị hạ dược mà chiếm tiện nghi.
Y đưa tay định tháo nút vải nhét trong miệng Cố Liên Chiểu ra.
Nhưng khi vải vừa rút ra, một vệt máu đỏ tươi đã tràn ra khóe môi.
Cắn lưỡi rồi?
Liễu Nguyên Tuân hoảng hốt, lập tức nắm lấy cằm hắn để kiểm tra.
Chẳng ngờ thiếu niên đang sốt đùng đùng đến điên loạn ấy lại theo bản năng mà cắn trả. Nếu y không tránh kịp, e rằng đã mất nửa ngón tay rồi.
Liễu Nguyên Tuân hoảng sợ lùi vội hai bước.
Nhưng nhìn lại, chỉ thấy người trên giường ánh mắt lờ đờ, tứ chi mềm nhũn.
Cái cú cắn vừa rồi rõ ràng đã rút cạn chút sức lực cuối cùng còn sót lại của hắn.
"Ăn thuốc rồi thì không thể ăn ta nữa đâu."
Liễu Nguyên Tuân lẩm bẩm một câu, không dám chần chừ thêm, lập tức bóp hai má hắn, nhét viên thuốc dậy mùi đất ẩm vào miệng.
Bất kể đã cắn lưỡi hay chưa, chỉ cần viên đan dược này vào bụng, miễn còn một hơi thở, đều có thể giữ được mạng.
Thiếu niên bị xuân dược giày vò đến mất hết lý trí căn bản không để ý thứ gì được đút vào miệng.
Chỉ một mực mυ'ŧ lấy nuốt xuống.
Dù Liễu Nguyên Tuân rút tay ra rất nhanh, đầu lưỡi mềm ướt kia vẫn kịp quét qua đầu ngón tay y.
Một luồng tê rần chạy dọc sống lưng Liễu Nguyên Tuân, khiến y vô thức lùi lại nửa bước.
Không phải y sợ bị liếʍ, mà là sợ rằng một ngày nào đó, Cố Liên Chiểu nhớ ra mọi chuyện rồi sẽ vác đao chặt đứt ngón tay y mất.
Phải biết, vào hôm Cố Liên Chiểu chém đầu tên tham quan Chu Hồng Lịch ngay giữa phố, Liễu Nguyên Tuân đã tận mắt chứng kiến.
Hôm đó, y đang ngồi trên tầng hai của Minh Thúy Hiên, tựa cửa sổ thưởng trà.
Tiếng vó ngựa rầm rập trên đường khiến y ngẩng đầu nhìn.
Rồi ngay sau đó, một bóng người cao ráo mặc cẩm phục đen lao mình xoay người giữa không trung, cuốn lấy ánh mắt y.
Chỉ thấy một tia sáng trắng lóe lên.
Con ngựa trắng đang cõng Chu Hồng Lịch bỏ chạy bỗng chốc khựng lại giữa không trung.
Khoảnh khắc ấy bị kéo dài như vô tận, dài đến mức Liễu Nguyên Tuân quên cả thở.
Nhưng cũng ngắn ngủi tựa như cái chớp mắt, máu tươi liền bắn ra như suối.
Người ngã, ngựa cũng ngã, từng đoạn nội tạng đổ ào ra mặt đất, có thể trông thấy rõ cả bề mặt bị cắt lìa bóng loáng trơn tru.
Đám dân thường ban đầu chết sững, sau đó như phát điên, hét toáng lên, chen chúc bỏ chạy, cả con phố hỗn loạn thành một mớ hỗn độn đẫm máu.
Mà nguyên nhân của tất cả, chính là thiếu niên ấy, lại chỉ lặng lẽ đứng đó, trong vũng máu loang lổ, chậm rãi rút ra một mảnh khăn trắng, ung dung lau sạch máu trên lưỡi đao.
Trước khi hắn ngẩng đầu lên, Liễu Nguyên Tuân đã theo bản năng nghiêng người, trốn sau tấm rèm trúc.
Đến khi lén nhìn ra lần nữa, chỉ còn lại một mảnh khăn trắng nhuốm máu ném chỏng chơ trên đất.
Khi ấy, y chỉ thầm cảm thán là đứa nhỏ kia sát khí quá nặng.
Ai ngờ lần thứ hai gặp mặt, lại là trong đêm tân hôn, trên giường hỷ.
Dù hiện tại đã kiệt sức đến mức chỉ còn nửa cái mạng, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, Liễu Nguyên Tuân vẫn cố gắng lôi tấm chăn hỷ xuống, trải ra chiếc tháp quý phi bên cạnh.
Chỉ cầu mong sáng mai tỉnh lại, người cần đi đã đi, người cần tỉnh nên tỉnh.