Hai bên là hai dãy nhà, xiêu vẹo chật vật, còn tồi tàn hơn cả chỗ ở của nguyên chủ, cảm giác chỉ cần một cơn gió từ bất kỳ hướng nào cũng có thể thổi bay chúng.
Chắc hẳn đó là nơi ở của bốn đồ đệ.
Thẩm Phù Dao: "Sư tôn.”
Trạm Lăng Yên liếc sang bên phải, bắt gặp một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi. Nàng ta trông trầm tĩnh ôn nhu, lông mày thanh tú, đôi mắt dịu dàng, như ngọc nữ trong cung điện.
Thấy nàng, thiếu nữ mỉm cười: "Sư tôn, sao ngài lại ra ngoài? Thân thể đã khá hơn chưa?”
Đây là đại sư tỷ, Thẩm Phù Dao.
So với tam sư muội Thi Hàn Ngọc lạnh lùng vô tình, thái độ của Thẩm Phù Dao với sư tôn rõ ràng tốt hơn, ít nhất luôn nở nụ cười chào đón.
Dù chỉ là giả tạo.
Trạm Lăng Yên: "Thi Hàn Ngọc đâu?”
Thẩm Phù Dao ngạc nhiên: "Sư tôn, tam sư muội ít khi ra ngoài, không ở trong phòng thì còn có thể ở đâu?”
Trong đầu Trạm Lăng Yên chỉ còn tàn hồn của nguyên chủ. Thời gian trôi qua, tàn hồn dần tan biến, nên nàng không thể nắm rõ toàn bộ cuộc sống của nguyên chủ, chỉ nhớ những ký ức khắc sâu.
Trạm Lăng Yên: "Không cần nhiều lời.”
Nàng gật đầu, chẳng có thói quen giải thích với đám tiểu bối: "Ngươi dẫn ta đi tìm nàng.”
Thẩm Phù Dao nhìn nàng một lát, rồi dịu dàng đáp: "Vâng, sư tôn, xin đi theo ta.”
Nàng bước về một hướng, dẫn đường.
Hai người đến trước cửa phòng Thi Hàn Ngọc.
Trạm Lăng Yên đưa mắt nhìn quanh, thấy trước cửa phòng đồ đệ này phủ đầy mạng nhện dày đặc, trông như đã hoang phế từ lâu.
Nàng trời sinh ưa sạch sẽ, bất giác nhíu mày.
Quả là trên làm dưới noi theo.
Thi Hàn Ngọc trong ký ức thoáng qua, thân hình trông còn thanh tú, ai ngờ nơi ở lại luộm thuộm đến vậy.
Có một sư tôn bừa bãi như thế, tự nhiên dạy ra tiểu bối cũng chẳng khá hơn.
Đang nghĩ, một tiếng nổ ầm vang lên, mạng nhện trên mái hiên bị chấn động, hóa thành tơ bay tứ tung.
Tạ Hoa Triều: "Đưa đây!”
Bên trong vang lên tiếng bàn ghế đổ ngã. Rồi cửa sổ bật mở, khói bụi dày đặc tuôn ra.
Trạm Lăng Yên vung tay áo đẩy tan lớp bụi cũ, lùi lại một bước. Nàng đứng vững, nhìn chăm chú vào trong.
Qua khe cửa sổ, nàng thấy một góc cảnh tượng, một thiếu nữ rực rỡ động lòng người đang cưỡi trên người Thi Hàn Ngọc.
Thiếu nữ lông mày nhướng cao, tay cầm mảnh sứ vỡ, kề sát yết hầu Thi Hàn Ngọc: "Còn dám giữ khư khư à? Nếu ngươi không giao lọ dược ra, bà cô đây sẽ cho ngươi biết tay!”
Chỉ nhìn bóng dáng, Trạm Lăng Yên đã hiểu. Đây hẳn là nhị đồ đệ, Tạ Hoa Triều.
Tạ Hoa Triều trông chẳng dễ dây vào. Nàng ta mặt mày diễm lệ quyến rũ, rực rỡ như gai nhọn trên cành tường vi.
Thi Hàn Ngọc nắm chặt lọ dược trong tay. Tạ Hoa Triều xốc nàng ta lên, tát ba cái thật mạnh.
Má Thi Hàn Ngọc sưng đỏ, nổi bọng máu, khóe miệng rách toạc. Cái tát cuối cùng mạnh đến mức khiến nàng ta quay đầu, phun ra một ngụm máu tươi.
Nàng ta run rẩy, ngã vào vũng máu, tay dần buông lỏng, để lộ lọ dược kẹp trong áo.
Tạ Hoa Triều hừ nhẹ, định cúi xuống lấy, nhưng bỗng nghe cánh cửa gỗ cũ kỹ, lâu chưa tu sửa, kêu kẽo kẹt, bị người đẩy ra.
Trạm Lăng Yên: "Tạ Hoa Triều.”
Bụi bay mù mịt, ánh sáng phản chiếu khiến người ta chẳng mở nổi mắt.
Tạ Hoa Triều nheo mắt, nhìn ra ngoài, đồng tử phản chiếu một bóng dáng cao gầy, ngọc lập.
Nữ nhân khí chất cao quý, chỉ đứng đó thôi đã toát lên vẻ thoát trần, như tuyết trắng rơi lất phất.
Tạ Hoa Triều định thần, cong mày, chẳng thèm để tâm. Nhưng nàng ta dừng tay, có lẽ vì đã mệt, hoặc vì đã đạt được mục đích. Nàng ta giật lọ dược từ tay tam sư muội, nhét vào túi, đứng dậy phủi bụi, liếc Thi Hàn Ngọc một cái, rồi toan rời đi.
Nhưng Trạm Lăng Yên khẽ hạ mắt. Khi Tạ Hoa Triều đi ngang qua, nàng lạnh lùng nói: "Đưa lọ dược cho ta.”
Tạ Hoa Triều khựng bước, như ngây ra, rồi tỉnh táo lại, hiếu kỳ nhìn nàng từ đầu đến chân.
Trạm Lăng Yên chẳng rõ nàng ta hiếu kỳ gì, chỉ thản nhiên nhìn lại.
Tạ Hoa Triều xác nhận đây đúng là sư tôn, khẽ cười nhạt: "Sư tôn, ngài ngủ mê rồi à? Lọ dược nào? Con mắt nào của ngài thấy ta lấy thuốc?”
Nàng ta nhấc chân định đi, chưa kịp bước qua ngưỡng cửa.
Trạm Lăng Yên bất ngờ đá mạnh vào khớp gối nàng ta.
Gân chân Tạ Hoa Triều giật mạnh. Nàng ta không kịp đề phòng, tay chưa kịp bám khung cửa, hai đầu gối đã quỳ xuống ngưỡng cửa nhô cao, xương bánh chè đập mạnh xuống, đau điếng.
Tạ Hoa Triều đau đến chảy nước mắt.
Nàng ta chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trạm Lăng Yên.