Phu Quân Tương Lai Của Ta Là Bạo Quân Tàn Độc

Chương 6

Ngu Thanh Gia cố gắng nhớ lại, nhưng cuối cùng vẫn là một mảnh trống rỗng. Nàng giống hệt một học trò lười biếng, căn cơ không vững, chỉ nhớ mang máng được khúc đầu và đoạn cuối, còn giữa chừng xảy ra những gì, thì hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Hung thủ gây ra thảm án diệt môn đời trước rốt cuộc có hình dạng ra sao, vì sao lại thảm sát cả nhà họ Ngu... nàng cũng chẳng nhớ được gì.

Bạch Chỉ quỳ ngồi sau chiếc án dâng cơm, thấy Ngu Thanh Gia chỉ động đũa vài lần rồi lại đặt xuống, không khỏi lo lắng thốt lên: “Tiểu thư, người ăn có mỗi mấy miếng thôi ạ?”

“Không muốn ăn... nuốt không trôi.”

Bạch Chỉ là người đã nhìn Ngu Thanh Gia lớn lên từ thuở ấu thơ, thân cận chẳng kém gì phu nhân Du thị. Trong lòng nàng ta thì tiểu thư không khác gì muội muội ruột thịt, nên khi thấy mấy ngày nay tiểu thư cứ rầu rĩ không vui, đến cả bữa ăn cũng chẳng buồn động đến, nàng lo đến quặn cả lòng:“Tiểu thư, dạo gần đây người có tâm sự gì trong lòng à?”

Ngu Thanh Gia nhớ tới ánh mắt như hổ rình mồi của Ngu Thanh Nhã và cái hệ thống luôn rình rập kia, sắc mặt vẫn bình thản, chỉ khẽ lắc đầu: “Không có gì cả, chỉ là… có chút nhớ phụ thân, nên ăn không vô thôi.”

Nghe vậy, Bạch Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm. Xưa nay tiểu thư và đại nhân tình thâm phụ tử, mà đại nhân lần này đã rời nhà hơn mười ngày, thật sự là hơi lâu quá mức. Tiểu thư vì nhớ cha mà sầu não không ăn uống được cũng là điều dễ hiểu.

Tuy lấy phụ thân ra làm cái cớ nhưng trong lòng Ngu Thanh Gia quả thực cũng rất lo cho tung tích của người. Nàng hỏi: “Phụ thân đi thăm bằng hữu, hôm nay vẫn chưa về sao?”

Phụ thân của nàng là Ngu Văn Tuấn, giữ chức Thái thú quận Quảng Lăng, là một danh sĩ có tiếng, tính tình khoáng đạt cao nhã, chẳng thích tiệc tùng rượu chè, cũng không ưa mời kỹ nữ tiêu khiển, ngày ngày chỉ đắm mình trong cầm kỳ thư họa, tự mình tìm vui giữa thiên nhiên núi nước.

Loại tính tình này tuy không hợp với lối sống bon chen nơi quan trường, nhưng lại kết giao được không ít tri kỷ đồng đạo, thường hay rời nhà đi thăm bằng hữu ẩn sĩ, hay dạo chơi sơn xuyên danh thắng, có khi năm sáu ngày cũng không về, chuyện đó vốn dĩ người nhà đều dần quen thuộc.

Thế nhưng từ sau khi phu nhân qua đời, phụ thân đã rất hiếm khi ra khỏi nhà mà không quay về trong ngày. Đặc biệt từ khi dời về quận Quảng Lăng, trong phủ chỉ có một mình nàng là nữ quyến, phụ thân lại càng không nỡ để nàng ở nhà đơn độc mà đi xa lâu ngày như thế.