Phu Quân Tương Lai Của Ta Là Bạo Quân Tàn Độc

Chương 4

Ví dụ như, tự nhận là người sáng tác ra bản nhạc mà kiếp trước chính Ngu Thanh Gia đã dày công soạn nên, hay giành trước cơ hội cứu một đứa bé ăn xin đầu đường, người mà sau này, nhờ nàng cứu giúp mới nên danh. Còn nhiều chuyện nữa, trong mơ nàng không nhìn rõ, tỉnh lại rồi cũng chẳng nhớ hết.

Nghĩ tới đây, Ngu Thanh Gia khẽ nở một nụ cười. Nàng mặc áo trắng đứng trong ánh trăng, nụ cười nhẹ như gió sớm, đẹp tựa tiên nữ nơi cung Quảng Hằng, đẹp đến mong manh không thực. Nhưng dù thế, cũng chẳng thể che giấu được ánh nhìn đầy giễu cợt trong mắt nàng.

Ngu Thanh Nhã tính toán đủ điều để thay thế nữ chính, sau cùng thậm chí còn không tiếc dùng độc hại chết Ngu Thanh Gia. Thế nhưng, đến cuối cùng… điều nàng ta mơ ước nhất, chính là ngôi vị hoàng hậu thì vẫn không thể có được.

Bởi vì, họ Ngu bị Lang Gia Vương Mộ Dung Diêm diệt môn, ngoại trừ phụ thân của Ngu Thanh Gia là Ngu Văn Tuấn, còn lại không một ai may mắn thoát khỏi.

Sau khi Lang Gia Vương thống nhất các châu, quả nhiên chưa đến mấy ngày, tiểu hoàng đế liền "chủ động" nhường ngôi cho vương thúc Mộ Dung Diêm. Mộ Dung Diêm đăng cơ xưng đế, thiên hạ thống nhất, tứ hải thần phục, việc mà suốt ba trăm năm qua biết bao anh hùng hào kiệt khổ tâm gắng sức cũng không làm nổi, vậy mà lại bị một thiếu niên chưa tròn hai mươi tuổi hoàn thành.

Thế nhưng, sau khi đăng cơ, Mộ Dung Diêm cũng không trở thành vị minh quân như thiên hạ mong đợi, mà lại dùng quyền lực sắt máu, gϊếŧ người không chớp mắt, thi hành chính sự bằng nỗi sợ hãi khắp thiên hạ.

Hắn không phải hôn quân, mà là một bạo quân còn đáng sợ hơn thế.

Ngu Thanh Gia ngẩn ngơ nhìn ánh trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ, vầng nguyệt kia như vô ưu vô lự soi chiếu nhân gian, nàng khẽ thở dài một tiếng.

Từ mấy ngày trước, nàng đã bắt đầu mơ thấy giấc mộng ấy. Ban đầu, nàng còn cho là mình nghĩ ngợi vẩn vơ, nào ngờ theo thời gian, từng chi tiết trong mộng lại ngày một rõ ràng, đến mức chân thật rợn người. Khi ấy, Ngu Thanh Gia mới cảm thấy có điều bất ổn. Giấc mộng này, tựa như một điềm báo trước… mà còn là điềm báo về chính số mệnh của nàng.

Ngu Thanh Gia khẽ mở bàn tay, ánh trăng len lỏi qua kẽ ngón tay mảnh mai. Nàng cố gắng siết chặt tay, nhưng tất thảy đều chỉ là vô ích.

Giọng nàng khẽ khàng, gần như không thể nghe thấy: “Thì ra làm nữ chính… cũng là một thứ tội sao? Ta chưa từng nghĩ mình là nữ chính, càng không tin rằng vận mệnh lại bị một cuốn sách định đoạt sẵn. Kiếp trước ngươi sống không tốt, thì liên quan gì đến ta? Ta cũng không hề muốn trở thành bàn đạp để ngươi thăng cấp gϊếŧ quái đâu.”