Phu Quân Tương Lai Của Ta Là Bạo Quân Tàn Độc

Chương 2

Tứ tiểu thư Ngu gia Ngu Thanh Nhã cười đầy quả quyết: "Ngươi nói đúng, Lang Gia Vương là người hiểm độc, ngôi vị hoàng đế chẳng qua tạm thời do tiểu hoàng đế trông giữ mà thôi, sao có thể để người khác chiếm giữ mãi được? Ngươi biết trước nội dung câu chuyện, đúng là giúp ta rất nhiều. Chỉ là… giờ chúng ta lén đầu độc nữ chính, thì những tình tiết tình cảm giữa nàng ta và nam chính sẽ thế nào?”"

“Yên tâm, hai người họ vẫn chưa gặp nhau. Chỉ cần làm theo hướng dẫn, thay thế nữ chính không hề khó.”

Ngu Thanh Nhã nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Lần này, nàng đã dùng hết điểm tích lũy để đổi loại thuốc độc không màu không mùi, lén cho vào trà của Ngu Thanh Gia. Giờ nàng không còn điểm nào để đổi thêm năng lực, nghĩa là những bước tiếp theo chỉ có thể dựa vào bản thân.

Ngu Thanh Nhã nén niềm vui trong lòng, nói với hệ thống: “Lần này ta có thể lật ngược tình thế, đều nhờ ngươi giúp đỡ. Mong sau này hợp tác vui vẻ.”

Giọng điện tử máy móc như cũng mang chút vui vẻ, dù âm thanh vô cảm lại khiến người nghe rợn sống lưng: “Ký chủ, hợp tác vui vẻ.”

-

Ký chủ gì chứ, nghịch tập gì chứ? Ai là nữ chính, ai lại là nữ phụ?

Ngu Thanh Gia bỗng dưng tỉnh dậy từ giấc mơ, ôm lấy ngực ngồi bật dậy trên giường. Nàng chỉ mặc trung y mỏng, đôi vai nhỏ lộ ra dưới ánh trăng, mái tóc dài rối nhẹ phủ xuống che khuất nửa người, y phục xộc xệch càng tôn lên vẻ đẹp khuynh thành, khiến người khác không khỏi ngỡ ngàng.

Nàng thở dốc từng hơi, phải một lúc lâu sau mới xua tan được cảm giác hoảng loạn như bị rắn độc rình rập. Nàng mở bàn tay trắng ngần ra ngắm nghía, rồi ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng quen thuộc.

Không sai, nơi này chính là khuê phòng của nàng trong phủ Thái thú quận Quảng Lăng, Thanh Châu.

Ngu Thanh Gia ngồi ngẩn ra thật lâu, sau đó rón rén vén màn bước xuống giường. Nàng không đánh thức ai, lặng lẽ bước chân trần ra mở cửa sổ. Qua mái hiên xanh và sân viện sâu thẳm, nàng lặng lẽ nhìn ánh trăng sáng trên cao thật lâu.

Bên sông ai thấy trăng đầu tiên? Trăng sông năm nào soi bóng người đầu tiên?

Gió đêm lướt qua mái tóc xõa trên vai Ngu Thanh Gia, thổi tung vài sợi tơ mảnh. Một thiếu nữ tóc dài áo trắng đứng bên cửa sổ, dáng vẻ mỏng manh yếu ớt, dung nhan vừa thanh nhã vừa kiều diễm. Trong bóng đêm mông lung, nàng như một tiên nữ giáng trần, đẹp đến ngỡ ngàng.

Dòng suy nghĩ của Ngu Thanh Gia cũng theo đó quay về cơn ác mộng ban nãy.