Trốn Thoát Bốn Nhân Vật Phản Diện

Chương 7

Tất nhiên, Giang Doanh Vãn biết chính mình là người đã dùng em gái Cố Nghênh Tranh để uy hϊếp cô trước. Thế nhưng, những lời này thốt ra từ miệng đối phương lại khiến Giang Doanh Vãn có cảm giác như bị một cú tát trời giáng.

Hóa ra, sự thỏa hiệp và ngoan ngoãn vừa rồi của Cố Nghênh Tranh, đều là để cô không làm hại em gái mình ư? Nói cách khác, không hề vì bản thân cô.

Giang Doanh Vãn đột ngột siết chặt cằm Cố Nghênh Tranh, mạnh đến nỗi hai má mềm của cô lõm cả vào. Đôi mắt Cố Nghênh Tranh rưng rưng nhìn cô. Lúc này, dường như cô lại có thêm dũng khí vô tận, rõ ràng sợ đến mức không chịu nổi, vậy mà vẫn cố chấp nhìn xoáy vào Giang Doanh Vãn, như muốn moi được câu trả lời mình cần từ miệng đối phương.

Chỉ cần nghĩ đến việc lòng dũng cảm này của Cố Nghênh Tranh không phải vì mình, trong lòng Giang Doanh Vãn lại có ngọn lửa giận dữ bùng cháy. Kể cả đó có là em ruột của Cố Nghênh Tranh. Tại sao trong lòng Cố Nghênh Tranh không thể chỉ có một mình mình?

Hơi thở của Giang Doanh Vãn cũng trở nên gấp gáp hơn. Cô nhìn Cố Nghênh Tranh với vẻ mặt lạnh lùng một lúc lâu, rồi mới cười khẩy: “Cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi, ở yên bên cạnh tôi, thì em gái cậu sẽ không sao cả.” “Nếu không…” Cô không nói hết câu, nhưng ý đe dọa thì đã quá rõ ràng.

Người Cố Nghênh Tranh khẽ run lên, một lúc sau mới gật đầu: “Tôi sẽ nghe lời cậu…”

Giang Doanh Vãn đột nhiên mất hứng, cảm thấy mình chẳng khác nào đang ép buộc người ta làm điều tủi nhục.

Cái cảm giác bị người khác ghét bỏ, từ chối này khiến một Giang Doanh Vãn vốn rất tự cao nhất thời khó mà chấp nhận nổi. Cố Nghênh Tranh bị cô đẩy ngã xuống ghế, chỉ nhắm mắt lại, dường như không có ý định làm gì cô nữa.

Trong lòng Cố Nghênh Tranh, dù sao cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa nhìn rất rõ, có một khoảnh khắc, Giang Doanh Vãn rõ ràng đã muốn làm gì đó.

Ai cũng là người lớn cả rồi, chuyện này thật sự không cần nói nhiều. Nhưng Cố Nghênh Tranh chỉ xem tất cả chuyện này như một trò chơi. Cô có thể để Giang Doanh Vãn cắn mình, thậm chí có thể phối hợp với Giang Doanh Vãn để tiếp tục trò chơi, nhưng nếu thật sự muốn cô phải hy sinh điều gì đó, thì cô lại không muốn.

Cố Nghênh Tranh bị Giang Doanh Vãn đưa về biệt thự. Trước đây khi còn chơi game, cô từng ở đây một thời gian, nhưng game thì làm sao so sánh được với tận mắt nhìn thấy.

Trước kia Cố Nghênh Tranh không để ý, bây giờ mới phát hiện nơi này chiếm một vị trí cực lớn, tường rào cao ngất bao bọc kín mít khu biệt thự. Cố Nghênh Tranh nhìn tường rào, rồi lại nhìn đám vệ sĩ phía sau, mí mắt sưng đỏ hơi cụp xuống, che đi vẻ suy tư trong đáy mắt. Thế này thì trốn sao được?

Giang Doanh Vãn thu hết hành động nhỏ của cô vào mắt, ngón tay càng dùng sức siết chặt cổ tay cô, giọng nói vừa lạnh vừa trầm: “Nhìn gì đó?”

Cố Nghênh Tranh ngước mắt lên, vẫn là vẻ nhút nhát sợ sệt đó, cô thậm chí còn vô thức nhích lại gần Giang Doanh Vãn hơn một bước: “Đông người quá…”

Trước đây Cố Nghênh Tranh cũng từng ở đây, nhưng từ sau khi cô bỏ trốn, Giang Doanh Vãn đã thay toàn bộ người làm trong biệt thự, trừ quản gia Triệu bá ra, Cố Nghênh Tranh thế mà lại không tìm thấy một người quen nào. Không chỉ vậy, xung quanh còn có thêm rất nhiều vệ sĩ.

Nhìn dáng vẻ cao lớn và nghiêm nghị của họ, cùng với mùi máu tanh thoang thoảng quanh người, dường như không giống người của các công ty vệ sĩ bình thường. Có lẽ là lính đánh thuê cũng không chừng. Xem ra Giang Doanh Vãn thật sự rất để mắt đến cô.

Quản gia họ Triệu, tên cụ thể là gì thì không rõ, có thể là người thiết kế game lười đặt tên, mọi người đều gọi ông là Triệu bá.

Triệu bá hết mực trung thành với Giang Doanh Vãn. Cố Nghênh Tranh lúc trước để lấy lòng ông, đã tốn không ít công sức, sau này Triệu bá mới chấp nhận cô, giúp cô tiếp cận Giang Doanh Vãn.

Nhưng đó là chuyện trước kia. Cố Nghênh Tranh không cần nghĩ cũng biết, hành động bỏ trốn của mình đã chọc giận Giang Doanh Vãn, Triệu bá chắc chắn cũng sẽ không tin tưởng mình nữa.

Quả nhiên, khi Triệu bá dẫn người hầu ra đón Giang Doanh Vãn, ông tươi cười niềm nở với cô chủ, nhưng quay sang nhìn Cố Nghênh Tranh, vẻ mặt lập tức lạnh nhạt hẳn.

Cố Nghênh Tranh không khỏi bật cười trong lòng, nói thật, ông lão này cũng khá thú vị. Cô cố ý tỏ ra rụt rè sợ sệt, ngẩng đầu liếc nhìn Triệu bá, để ông thấy rõ đôi mắt đỏ hoe của mình. Sau vài giây nhìn nhau. Vẻ mặt Triệu bá khựng lại, rồi dời tầm mắt đi.

Cố Nghênh Tranh biết chắc hào quang vạn người mê trên người mình có tác dụng. Nhưng thứ này mang lại cho người khác không nhất định chỉ là tình yêu, ví dụ như Triệu bá, hiện tại ông sẽ chỉ thấy đồng cảm với Cố Nghênh Tranh. Điều Cố Nghênh Tranh muốn cũng chính là sự đồng cảm của ông.

Nếu Giang Doanh Vãn không có ở đây, biệt thự này cơ bản là do Triệu bá quản lý. Lấy được thiện cảm của ông, tình cảnh của Cố Nghênh Tranh ở đây sẽ tốt hơn rất nhiều. Dù sao thì những người hầu mới đến này không giống những người trước kia, họ sẽ không dễ bị lừa như vậy nữa.

Cố Nghênh Tranh hơi tiếc nuối, quay đầu lại thì thấy Giang Doanh Vãn đang lặng lẽ nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm khó dò.

Cô chớp mắt, đôi ngươi nhàn nhạt mang theo vài phần vô tội, ngơ ngác nhìn Giang Doanh Vãn, dường như không hiểu tại sao đối phương lại không vui.