Sau Khi Tôi Bệnh Chết, Lãnh Tình Trúc Mã Thẳng Nam Điên Rồi

Chương 1

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối di căn nhiều nơi.

Đào Nhiên xách chiếc túi in logo bệnh viện đứng trước cổng bệnh viện ở nơi đất khách quê người.

Trong khoảnh khắc, đầu óc cậu trống rỗng, chỉ nghĩ đến một người.

Người đó đứng trong khoảng không vô tận của ý thức cậu.

Áo khoác dài màu đen bao trùm thân hình thẳng tắp, vai rộng chân dài, gương mặt mãi mãi trầm ổn kiên nghị, không chút nụ cười.

Giống như một ngọn núi vững chãi, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến cậu dâng trào dũng khí, cảm thấy vô cùng an toàn.

Anh cả như cha, chị cả như mẹ, Đào Nhiên mất cha mẹ từ năm năm tuổi, cũng không có anh chị em ruột.

Cậu cô độc một mình.

Chương Tranh xuất hiện trong cuộc đời cậu vào thời điểm đó, dù chỉ hơn cậu mười tuổi nhưng lại như cha như mẹ, như chị như anh, dẫn dắt cậu trưởng thành.

Họ vô cùng thân mật, tâm đầu ý hợp, linh hồn quấn quýt lấy nhau.

Cho đến đêm sinh nhật mười chín tuổi, cậu thổ lộ tình cảm với Chương Tranh, sau đó ra sức đeo bám, khóc lóc cầu xin, không từ thủ đoạn nào.

Đến giờ, họ đã không gặp nhau ba năm chín tháng mười bốn ngày.

Chương Tranh không sợ hãi bất cứ điều gì, luôn tiến về phía trước nhưng lại bất lực với cậu, Chương Tranh trốn tránh cậu.

Báo cáo chẩn đoán không phải là giấy báo tử nhưng bóng ma của cái chết đã lơ lửng trên đầu.

Đào Nhiên không kìm được mà rùng mình.

Cậu hối hận, hối hận vì đã không chăm sóc tốt cho cơ thể mình, hối hận vì đã không đến bệnh viện kiểm tra sớm hơn.

Cũng sợ hãi, cậu thật sự sợ chết, cậu mới hai mươi ba tuổi.

Người khỏe mạnh còn mấy chục năm nữa, cậu cũng rất muốn, muốn đi tiếp cùng Chương Tranh.

Nếu Chương Tranh ở bên cạnh cậu bây giờ thì tốt biết bao.

Cậu chỉ cần lao vào vòng tay Chương Tranh, nép vào bến đỗ an toàn của anh, ôm chặt lấy anh.

Đào Nhiên chắc chắn, chỉ cần làm như vậy thì mọi bóng tối sẽ tan biến.

Trong khoảnh khắc này, cậu thật sự rất nhớ Chương Tranh, nhớ hơn bất kỳ đêm khuya vắng vẻ nào trước đây.

Chân phải đang bước ra ngoài bỗng mềm nhũn, Đào Nhiên loạng choạng một hồi rồi miễn cưỡng giữ được thăng bằng.

"Are you all right?" Một người phụ nữ lạ mặt vừa đi ngang qua thấy cậu suýt ngã thì giật mình, đưa hai tay ra định đỡ, ân cần hỏi.

Người phụ nữ nói sắc mặt và môi cậu trắng bệch, hỏi cậu có cần gọi bác sĩ không.

Đào Nhiên lịch sự mỉm cười cảm ơn.

Một chút thiện ý xa lạ này kéo cậu từ cõi hư ảo trở về thực tại.

Đào Nhiên kéo chặt áo, đứng vững trong gió lạnh, mua vé máy bay về nước chuyến chiều, tìm kiếm những bệnh viện hàng đầu trong nước về điều trị ung thư dạ dày.

Cậu phải về gặp Chương Tranh, nhất định phải gặp.