Toàn Cầu Bành Trướng Gấp Vạn Lần, Ta Dựa Vào Vũ Lực Mà Phá Vây

Chương 1: Thần đài

Năm 2067 sau Công Nguyên, tại trấn Hồi Giang, bên trong võ đường nhà họ Dương.

Hơn bốn mươi nam nữ thanh niên cường tráng, một nửa trong số đó đang điên cuồng luyện tập với các dụng cụ trong nhà.

Nửa còn lại thì đang yên lặng ngồi thiền trên những tấm bồ đoàn ở một góc khác của võ đường.

Trên tấm bảng đen ở phía trước võ đường, dòng chữ “đếm ngược 3 ngày” được viết nổi bật bằng phấn trắng.

Một người đàn ông trung niên chỉ còn một chân, chống gậy, len lỏi nhanh nhẹn giữa đám đông.

Người đàn ông trung niên một chân cất cao giọng: “Chỉ còn đúng 3 ngày nữa là tới kỳ kiểm tra Võ Đồ!”

“Trong 3 ngày này, các người phải đột phá sức mạnh lên 500 kí lô gam, chỉ có như vậy mới đủ tư cách vào trại huấn luyện đặc biệt, mới có khả năng trở thành một võ giả chân chính.”

“Mà điều kiện tiên quyết để đột phá sức mạnh lên 500 kí lô gam, chính là phải khai thông huyệt Thần Khuyết!”

“Cảm nhận cho kỹ vào, có thấy luồng khí lạnh đi vào từ huyệt Thần Khuyết không?”

Một nữ học viên mới tới ngập ngừng nói: “Báo cáo! Viện trưởng, em hoàn toàn không cảm nhận được gì cả.”

Người đàn ông trung niên một chân dùng gậy khều bung cúc áo của nữ học viên, hừ lạnh: “Em mặc đồ dày quá rồi đấy, lần sau lúc cảm nhận huyệt Thần Khuyết, phải để hở rốn ra! Huyệt Thần Khuyết nằm ngay trên rốn!”

Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Hãy nhớ kỹ, ở thời đại này, chỉ có trở thành võ giả, các người mới thay đổi được vận mệnh của mình!”

“Cũng chỉ có trở thành võ giả, các người mới có thể rời khỏi trấn Hồi Giang!”

“Bằng không, cả đời này, các người sẽ bị kẹt lại ở cái trấn nhỏ này.”

“Người may mắn thì làm trâu làm ngựa, lao lực đến chết.”

“Kẻ xui xẻo thì bị lũ thú hoang biến dị bên ngoài ăn thịt, cuối cùng biến thành một đống phân!”

Nghe vậy, mọi người càng ra sức luyện tập.

Người trẻ tuổi luôn tràn đầy lý tưởng, chẳng ai muốn bị chôn chân ở cái trấn nhỏ này cả.

“Được rồi! Cả tháng nay chưa kiểm tra lực đấm của các người, để tôi xem các người có tiến bộ chút nào không.”

Viện trưởng Dương Dũng Quân vừa ra lệnh, mọi người lập tức xếp hàng trước máy đo lực đấm.

Cứ mỗi người lên kiểm tra, Viện trưởng Dương Dũng Quân lại hô to thành tích và đưa ra đánh giá:

“Diệp Thần, lực đấm 261 kí lô gam! Như cục phân!”

“Tiêu Lập, lực đấm 270 kí lô gam! Một đống phân!”

“Long Ngạo Thiên, lực đấm 242 kí lô gam! Siêu cấp đống phân!”

“Người tiếp theo, Trần Nhiên!”

Ánh mắt Dương Dũng Quân nhìn về phía một thanh niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi đứng trước mặt, thân hình rắn rỏi, quần áo sạch sẽ.

Thanh niên này khác hẳn những người khác, trên người không có mùi hôi hám khó chịu.

Cậu đứng đó, tựa như một con mãnh thú.

Trần Nhiên bước lên, tung một cú đấm vào máy đo lực.

Viện trưởng Dương Dũng Quân lập tức hô: “432 kí lô gam!”

Các học viên xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

“Vãi chưởng! Cao thật, sắp đạt 500 kí lô gam rồi!”