Cấm Lãnh Vô Lối

Chương 2

Cô làm việc bằng cả đôi tay và cái miệng, vừa cắm hoa vừa cười, vừa lau sàn vừa hát. Ai bảo cô điên chứ? Có thể, nhưng là cái điên biết mình đang sống vì điều gì.

Đến trưa cô tranh thủ chợp mắt 15 phút trong phòng kho, trước khi lao ra bến cảng giao hàng.

Và chính ở đó, nơi thành phố dường như chẳng bao giờ ngừng vận động, An Nhiên chợt nhận ra điện thoại cô im lặng quá lâu.

Không tin vào trực giác, nhưng cô vẫn nhấc máy gọi.

Lần thứ nhất. Không ai bắt máy.

Lần thứ hai. Vẫn không.

Lần thứ ba. Tín hiệu báo máy bận.

Không.

Không thể nào.

Nhã Ca chưa bao giờ không bắt máy của cô. Dù có đang thi hay đang luyện đàn, em ấy luôn nhắn tin lại. Thậm chí, có lần bị sốt 39 độ, em ấy vẫn ráng gửi một chữ sống cho cô.

An Nhiên thấy tim mình thắt lại. Không báo trước, không lý do, sự im lặng đáng sợ hơn cả một vụ nổ.

Không kịp nghỉ ca chiều, cô đạp xe như bay về nhà trọ. Phòng trọ trống không. Giường vẫn nguyên vết gấp chăn buổi sáng.

Violin không còn. Cả vali đồ của Nhã Ca cũng biến mất.

Cô gọi cho bạn thân của em gái, không ai biết.

Gọi cho giảng viên ở học viện, được thông báo Nhã Ca xin nghỉ học không lý do từ ba ngày trước.

An Nhiên đứng chết trân giữa căn phòng chật chội. Bầu trời như sụp xuống. Tất cả mọi thứ cô gắng giữ lấy, gìn giữ, che chắn… lại tan thành mây khói chỉ trong ba ngày ngắn ngủi?

Cô cầm điện thoại lên, tay run rẩy. Lướt nhanh vào tin nhắn gần nhất.

Tin nhắn từ một số lạ: [Đừng tìm em nữa, chị ạ. Em ổn. Đừng gọi.]

Không ký tên. Không vị trí. Không giọng nói.

An Nhiên không phải đứa ngây thơ. Cô biết khi một người bỏ trốn, hoặc bị bắt đi, họ không bao giờ để lại tin nhắn em ổn.

Bởi nếu thực sự ổn… người ta sẽ không cần phải nói.

Trịnh An Nhiên siết chặt điện thoại, môi mím lại. Trong khoảnh khắc ấy cô không khóc, không gào thét. Cô chỉ cảm thấy một thứ gì đó rất trầm, rất nặng… và rất quyết liệt trỗi dậy trong ngực.

“Không tìm?”

Cô lôi áo khoác, kéo khoá túi xách, nhét vài tờ tiền lẻ vào trong. Trên bàn, một bản nhạc violin gấp dở bị gió thổi bay xuống sàn.

Gió từ ngoài cửa thổi vào, mang theo bụi mù và mùi xăng dầu nồng nặc của thành phố cảng, nơi không có mùa thu, không có bình yên, chỉ có một người chị gái đang bắt đầu hành trình đi tìm lại máu mủ ruột thịt của mình… trong một thế giới mà cô chưa từng bước chân vào.