Còn Cố Vân Lam thì chẳng buồn nghĩ nhiều như vậy, từ khi bước lên Vấn Tâm Lộ, nàng đã phát hiện trọng lực trên các bậc thang tăng dần theo từng cấp, nàng nghiến răng kiên trì leo lên.
"Không được, cứ thế này sớm muộn gì cũng kiệt sức mất."
Thân thể hiện tại của Cố Vân Lam chỉ là một đứa trẻ nhà nông bình thường, từ nhỏ đã thiếu dinh dưỡng, mới leo được một lúc đã mệt mỏi thở hồng hộc.
Nhớ lại những gì giáo viên thể dục đời trước từng dạy, nàng điều chỉnh hơi thở, cố gắng hít vào thật nhiều khí oxy một lần rồi từ từ thở ra, nhịp thở đều đặn theo nhịp độ, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Nhưng chẳng mấy chốc, ngực lại bắt đầu đau nhói, hai chân như đổ đầy chì, mỗi lần nhấc chân lên đều khiến Cố Vân Lam phải dồn hết sức lực.
Chẳng bao lâu, trọng lực đã đè nàng xuống, khiến nàng nằm sấp ngay trên bậc thang.
Ngẩng đầu lên, những bậc thang trước mắt dường như vươn thẳng lên tận mây xanh, như thể chẳng bao giờ kết thúc.
Cố Vân Lam vội vàng cúi mặt xuống, chỉ tập trung vào bậc thang ngay trước mắt, không nghĩ đến việc còn bao xa mới tới đích, chỉ cần bước vững từng bước một.
Phù...
Sau khi thử đứng dậy không thành, Cố Vân Lam thở dài một hơi, dùng tay chống đất bò lên theo tư thế hiện tại.
Tư thế kỳ quặc này lập tức khiến những người xung quanh bật cười chế nhạo.
"Hahaha, mặc dù ngươi là phế vật nhưng cũng đừng có bỏ cuộc thế chứ, trông ngươi thật thảm hại."
"Đúng đấy đúng đấy, thật đúng là làm mất mặt Càn Nguyên Tông của chúng ta."
...
Cố Vân Lam bỏ ngoài tai những lời châm chọc, vẫn kiên định bước từng bước chậm rãi nhưng vững chắc.
Chẳng mấy chốc, nàng đã vượt qua phần lớn mọi người, không chỉ vượt mốc một trăm, một trăm rưỡi, hai trăm, mà còn đang tiến tới hai trăm năm mươi chín.
Lúc này, tại đại điện chủ phong, các vị phong chủ( chủ của một ngọn núi) của Càn Nguyên Tông đang theo dõi cảnh tượng trên Vấn Tâm Lộ qua màn quang.
"Dù động tác kỳ lạ, nhưng có thể thấy tâm tính kiên cường, thật đáng khen."
Mộ Vân chân quân, phong chủ của Bích Vân Phong, một văn sĩ trung niên từng trải, đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn Cố Vân Lam đang kiên trì leo lên.
"Tốt tốt tốt! Tính cách kiên nghị, không bị ngoại vật lay động, ở tuổi nhỏ như vậy thì thật hiếm có, lại còn có Băng linh thể vạn năm hiếm gặp, đúng là thiên tài xuất chúng. Cho thời gian, ắt sẽ làm rạng danh Càn Nguyên Tông chúng ta."
Phong chủ Hương Tuyết Phong Tĩnh Đồng chân quân vỗ tay khen ngợi.
Cố Vân Lam đương nhiên không biết các vị đại nhân vật trong đại điện chủ phong đã dành cho nàng nhiều lời khen ngợi.
Lúc này, nàng đang chìm đắm trong ảo cảnh tâm ma.
Khi trong ảo cảnh, nàng bị Thủy Linh Ngọc mổ lấy Kim Đan hết lần này đến lần khác, nàng hiểu ra rằng nỗi sợ hãi trước kết cục đã biết đã trở thành tâm ma ẩn sâu trong lòng mình.