Nam Thần Trường Học Sao Vẫn Chưa Chia Tay Tôi?

Chương 4

Không còn cách nào khác.

Hạ Miểu Miểu đành chấp nhận số phận, lao thẳng tới.

Hành động đưa nước riêng cho Thời Dã của Lâm Giai Nhụy khiến mấy cậu nam sinh bên cạnh cũng ồn ào lên: "Nhụy Nhụy, cậu thích Thời thiếu gia à?"

Lâm Giai Nhụy liếʍ đôi môi khô nẻ. Cô ta ngồi trên khán đài hai tiếng đồng hồ, một ngụm nước cũng chưa uống, chỉ chăm chăm nghĩ đến việc đưa nước cho bọn họ, giờ người cũng toát mồ hôi đầm đìa. Cô ta lau mồ hôi nơi trán, xua tay đáp:

"Không có. Chỉ là nghe nói Thời thiếu gia..."

Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị một giọng nói lanh lảnh xen ngang: "Bạn trai à, anh không được uống nước người khác đưa đâu nhé!"

Hạ Miểu Miểu cố ý nhấn thật mạnh ba chữ "bạn trai", cô lao tới, khoác lấy cánh tay Thời Dã, nũng nịu: "Em còn mua kem vị dứa cho anh đó, ngon lắm luôn á!"

Lúc còn ngồi trên khán đài, Hạ Miểu Miểu đã kéo một ổ cắm điện tới. Trên ổ cắm không chỉ cắm loa phát nhạc mà còn cắm thêm quạt máy, phía trước quạt đặt một tảng đá lạnh, tạo thành chiếc "máy điều hòa mini" thô sơ. Bên cạnh cô còn có cả một chiếc tủ lạnh mini nữa, mệt thì uống ngay một ngụm nước mát. Vì vậy lúc này cô vừa mát mẻ vừa tươi tắn.

Ngay khi Hạ Miểu Miểu xuất hiện, ánh mắt tất cả mọi người đều bị cô thu hút.

Lâm Giai Nhụy cắn chặt môi, tự động né sang một bên, không ai còn để ý đến cô ta nữa.

Thời Dã lạnh lùng cất giọng, sát khí lộ rõ: "Buông ra."

Hạ Miểu Miểu bướng bỉnh: "Không buông. Em vừa cổ vũ anh to đến khản cả cổ, giờ còn mang kem cho anh, anh cũng nên nể mặt em ăn một miếng chứ."

Thời Dã đẩy cô ra, cụp mắt nhìn xuống từ trên cao.

Giọng anh nhẹ bẫng, ngữ điệu bình tĩnh nhưng lạnh băng: "Hạ Miểu Miểu, em tưởng tính anh tốt lắm hả?"

Anh gọi từng chữ từng chữ tên cô, giọng điệu lạnh nhạt, khiến Hạ Miểu Miểu không khỏi lạnh cả sống lưng.

Nhưng đóng vai kẻ tự tìm đường chết chính là nhân vật cô đang diễn, khiến Thời Dã chán ghét cũng là điều cô phải làm.

Vì thế, cô ngẩng đầu, cất giọng nũng nịu: "Nhưng em cũng có lòng tốt mà..."

Mấy cậu con trai bên cạnh nhìn mà tim thót một cái.

Những lời này cũng chỉ có cái loại "ngốc nghếch không biết nhìn sắc mặt" như Hạ Miểu Miểu mới dám nói ra thôi.

Không thấy dạo này anh Dã đang cực kỳ bực bội à?

Thời Dã khẽ cười lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Hạ Miểu Miểu bĩu môi, nhìn bóng lưng anh vừa đi vừa giả vờ thút thít: "Sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ, anh thật vô tình, thật lạnh lùng!"