Bà lão kia là nhị tẩu của Phí Ứng Châu, trong nhà cũng có chút địa vị, nên lời bà nói cũng có trọng lượng. Mấy vị trưởng lão khác cũng lần lượt phụ họa. Dù trong lòng họ không tin nổi chuyện một nam nhân có thể mang thai, nhưng những gì vừa xảy ra quá đỗi ly kỳ, khiến ai cũng phải dè chừng.
Lộ Minh Sương nghe những lời bàn luận ấy mà thấy những người này còn đáng sợ hơn cả thứ vừa mới xuất hiện lúc nãy. Chỉ vài câu nói nhẹ tênh cũng có thể định đoạt sống chết của cậu.
Sau một hồi bàn bạc, Phí Ứng Châu bước lên, từ trên cao nhìn xuống Lộ Minh Sương đang ngồi bệt dưới đất, người đầy bùn đất, vô cùng chật vật.
“Tìm đại phu khám xem trong bụng cậu có thật sự mang thai không. Nếu không có, thì lập tức xuống dưới mà bầu bạn với hắn.”
Một câu ngắn gọn, mà khiến da gà da vịt của Lộ Minh Sương nổi hết cả lên.
Cậu ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ sợ hãi, run rẩy từng hồi, mắt hoe đỏ. Bộ sườn xám trắng trên người đã dính đầy bùn đất, đầu vẫn còn quấn khăn trắng để tang.
“Tất nhiên là có rồi… Làm sao tôi dám lừa ngài được…”
[0719: Cậu đúng là nói bừa không biết ngượng.]
Âm thanh điện tử lạnh băng bất chợt vang lên.
Lộ Minh Sương chẳng buồn để tâm, chỉ lặng lẽ ngồi yên tại chỗ, mặc họ sắp xếp.
Nhưng trong lòng cậu lại rất e sợ người đàn ông trước mặt này. Ngay cả tên đạo sĩ giả thần giả quỷ kia cũng phải dè chừng hắn, thì cậu còn biết trông mong gì. Mấy lão già kia, trông có vẻ là trưởng bối được kính trọng, vậy mà cũng phải nghe lời hắn răm rắp.
Phí Ứng Châu gật đầu, phân phó hạ nhân:
“Xuống núi, tìm một đại phu lên đây.”
Một câu nói nhẹ nhàng mà như lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu. Ánh mắt Lộ Minh Sương lướt qua những người đang đội khăn tang quanh đó — có người thương cảm, có kẻ dửng dưng, nhưng phần lớn là vẻ hả hê chờ xem kịch hay.
Cậu hít một hơi thật sâu, xung quanh bỗng nhiên yên lặng đến đáng sợ, tĩnh lặng đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Không biết đã qua bao lâu, một ông lão tóc bạc phơ, để lại bím tóc dài kiểu nhà Thanh, lưng đeo hòm thuốc, trán đẫm mồ hôi, hối hả bước vào.
Ông ta cúi người cung kính chào: “Phí tiên sinh.”
Phí Ứng Châu khẽ gật đầu, liếc mắt một cái, ra hiệu cho ông tiến đến trước mặt Lộ Minh Sương bắt mạch.
“Đây là đại thiếu phu nhân nhà chúng tôi, cậu ấy nói mình mang thai. Lão Hồ, ông đến xem thử xem sao.”
Lão Hồ nghe mà chết lặng, sống đến từng này tuổi rồi mà đây là lần đầu tiên nghe thấy chuyện ly kỳ đến vậy. Còn chưa kịp bắt mạch đã vội buột miệng phản bác.
“Không thể nào! Đàn ông sao có thể mang thai được? Thật là nói vớ vẩn!”
Khóe môi Phí Ứng Châu khẽ nhếch lên, quay sang nhìn Lộ Minh Sương vẫn đang im lặng không nói một lời, rồi khẽ phụ họa: “Phải đấy, sao mà có thể chứ?”
“Nhưng mà vị đại thiếu phu nhân này cứ khăng khăng như vậy, có lẽ là vì đau buồn trước cái chết của đại thiếu gia nên sinh ra ảo tưởng. Thôi thì khám thử một cái, cho cậu ấy hết hy vọng.”