Thứ Tử Vô Vi

Chương 4.1: Huynh trưởng rất khác

Tuyết rơi liên tục mấy ngày cuối cùng cũng đã ngừng, tuyết không quá lớn, nhưng rơi liền mấy ngày vẫn đủ phủ một lớp trắng xóa trên mặt đất.

Trong phủ Vinh An Hầu, đám hạ nhân sáng sớm đã dậy dọn sạch đường chủ tử phải đi qua. Bầu không khí lạnh đến thấu xương, hít một hơi dài mà cảm thấy cả l*иg ngực như đông cứng lại.

Hôm nay trời không có gió, đến khi mặt trời từ từ lên cao, nhiệt độ cũng tăng dần. Hai ma ma giữ cửa khoanh tay nhét vào trong tay áo, ngồi trên bậc thềm trước cửa viện phơi nắng, vừa sưởi ấm vừa tán gẫu.

"Sau nay nhị thiếu gia sẽ ở viện bên kia à?" Trần ma ma khẽ chỉ về phía trắc viện phía đông, lặng lẽ bĩu môi.

Lý ma ma nghe vậy, cười lạnh hai tiếng: "Đúng thế đấy! Lâm Ca đó lười học, nhút nhát, chẳng ra dạng gì, tay chân lại không sạch sẽ. Tự nhiên nổi tính xốc nổi, còn muốn nhảy xuống hồ dọa người. Giữ lại bên cạnh làm gì? Giữ mãi rồi cũng nuôi thành kẻ thù thôi!"

Trần ma ma "ây da" một tiếng, vỗ vỗ đùi nói: "Cũng đúng thôi! Lấy ngọc bội của đại thiếu gia, còn chống đối phu nhân, nhất là Từ di nương kia, lúc đó khí thế thật uy phong! Lúc ta nghe Tiền ma ma kể lại, ta cũng tức điên lên. Người ta nói mà ‘Mẹ thế nào, cả ổ con như vậy mẹ’, bà xem bên trắc viện phía đông kia sinh hạ ba người, có ai ra hồn không?"

Hai ma ma giữ cửa đang ta một câu bà một câu, nói về chuyện lớn trong phủ gần đây, bỗng thấy có một bóng người quen thuộc đi tới. Nhìn kỹ thì, đây chẳng phải là nhị thiếu gia mà bọn họ vừa nói đến sao?

Hai người vội vàng vịn lấy khung cửa đứng dậy, vỗ vỗ phủi bụi dưới mông rồi tiến lên hành lễ với Thẩm Giang Lâm.

"Tham kiến nhị thiếu gia, thiếu gia đã khỏe lại chưa?"

Thẩm Giang Lâm ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười tươi, nói: "Trần ma ma, Lý ma ma, ta đến tìm đại ca, có thể vào không?"

Hai ma ma liếc mắt nhìn nhau một cái, từ trước đến nay, nhị thiếu gia chưa bao giờ chủ động đến cửa, hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi?

Dù đại thiếu gia đôi khi không hài lòng với thứ đệ này, nhưng cũng chưa từng tỏ thái độ ra mặt.

Nay đã chuyển ra khỏi chính viện, nhưng dù sao hắn vẫn là nhị thiếu gia trong phủ, tuy là con vợ lẽ, nhưng nhi tử trong phủ vốn ít, tổng cộng chỉ có hai người, sao hai ma ma giữ cửa thô kệch này dám tùy tiện lỗ mãng chứ?

Huống hồ hôm nay có lẽ nhị thiếu gia đến nhận lỗi với đại thiếu gia, muốn cầu xin đại thiếu gia để được quay về chính viện…

Dù sao thì ở bên một di nương, chuyện ăn mặc, chi tiêu sao có thể sánh được với việc sống trong viện chính của đích mẫu.

Hai ma ma liền né sang một bên, Thẩm Giang Lâm rảo bước vào cửa viện. Đập vào mắt đầu tiên là một tấm biển đề chữ "Tùng Lâm Thảo Đường", nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát, giống như tác phẩm của danh gia. Đi qua bức bình phong chạm khắc Tùng Lâm Tiên Hạc Đồ, có thể nhìn thấy một con đường lát gạch rộng lớn thẳng đến chính sảnh. Hai bên chính sảnh là một đôi câu đối viết: "Đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh".

* Đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh (谈笑有鸿儒,往来无白丁): câu đối này muốn nói rằng, nơi đây chỉ giao du với người có học vấn sâu rộng, uyên bác, không tiếp xúc với những người tầm thường, ít tri thức.

Thẩm Giang Lâm rũ mắt trầm tư một lúc. Có vẻ như phụ thân mờ nhạt trong ký ức của hắn đặt kỳ vọng rất cao vào đích trưởng tử, nào là "thảo đường" để học hành, nào là mong muốn nhi tử giao du với học giả uyên thâm, tránh xa kẻ tầm thường. Nói là "ký thác kỳ vọng" cũng không hề quá lời.

Thẩm Giang Lâm nhớ lại trước đây mình ở trong một tiểu viện phía tây của chính viện, mùa đông ánh nắng không thể chiếu tới, vô cùng lạnh lẽo, cũng không có biển hay câu đối gì.

Nhìn sơ qua cách bài trí trong viện, có thể thấy rõ ràng, bên nào nặng bên nào nhẹ.

Xem ra ở thời đại này, dù đều là nhi tử nhưng địa vị giữa đích tử và thứ tử quả thật có khác biệt thận phận rất lớn.

Trần ma ma đứng một bên dẫn đường, không để ý đến lúc Thẩm Giang Lâm ngây người: "Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đang đọc sách trong thư phòng đấy."

Hôm nay là mùng năm Đại Tiết, học đường phải qua mười lăm mới khai giảng lại. Khi nhắc đến chuyện đại thiếu gia vẫn đang học trong thư phòng, trên mặt Trần ma ma hiện rõ vẻ tự hào—— xem đi, đại thiếu gia nhà ta, dù là Đại Tiết cũng vẫn chăm chỉ học hành.

Trần ma ma bước đến dưới cửa sổ, thông báo một tiếng, từ trong phòng vang lên giọng nói trong trẻo thiếu niên của Thẩm Giang Vân: “Vào đi.”

Thẩm Giang Lâm tự mình vén mành lông lên, vừa chạm tay vào đã cảm thấy mềm mại trơn tru, trên tấm mành lông còn phủ thêm một lớp lụa mịn, thêu vài nhành trúc xanh, không chỉ chắn gió tốt mà còn đẹp mắt.