“Kona là ai?” Egger đang chăm chú ăn thì đột nhiên lên tiếng hỏi. Cậu bé chưa từng nghe thấy tên này.
“Là anh trai của các con... Từ khi nó được phân công đến Berl El thì không về nữa. Nghe nói nó đã thăng chức thành Kỵ sĩ tinh nhuệ, có thể chỉ huy mười tiểu đội. Con và Ellie chưa từng gặp Kona nhưng Lucia đã gặp qua lúc nhỏ rồi.”
Lucia gật đầu: “Đúng vậy. Kona cao hơn cha một chút, tóc mềm mại như lông cừu, nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi. Mấy năm nay Furman cũng không về, Ellie vẫn chưa được gặp Furman.”
Mẹ nàng khẽ hừ một tiếng: “Trước khi trở thành Kỵ sĩ chính thức thì cứ để nó ở ngoài thành đi. Ai bảo lúc học không chịu luyện tập, cứ đâm đầu vào chơi với mấy tiểu thư thiếu gia quý tộc kia. Bọn quý tộc canh giữ đống vàng kia có cần ra ngoài thành đâu...”
“Đừng phàn nàn trước mặt bọn nhỏ.” Cha cắt ngang lời mẹ.
Bàn ăn im lặng, chỉ có Ellie cúi đầu, lẩm bẩm đếm ngón tay: “... Kona, Lugia, Furman, Lucia, Egger, Ellie... Sao Ellie lại là đứa nhỏ nhất? Ellie cũng muốn làm chị.”
“Ellie muốn làm chị à? Đừng lo, con sẽ sớm trở thành chị thôi.” Cha nàng treo áo khoác lên lưng ghế, ngồi xuống bàn ăn và thông báo một tin đến cho mọi người: “Thần điện Sinh Mệnh gửi tin báo rằng chúng ta có thể đón một cậu bé về. Mấy hôm trước cha đã đi xem qua rồi, là một đứa trẻ đáng yêu vừa mới biết đi.”
Nhà nàng lại có thêm thành viên mới sao? Lucia nhìn về phía Ellie thì nhận ra quả thật là đã đến lúc rồi. Vài năm trước khi Furman mới đến Học viện Kỵ sĩ thì Ellie đã trở thành một thành viên của gia đình rồi.
Mẹ nàng ngồi phía sau, ngơ ngẩn một lúc rồi mới hỏi: “Có được không? À, đúng rồi, Egger cũng đã đủ tuổi giúp chăm sóc em rồi.”
Egger nghe xong thì vội vã vỗ ngực, nở một nụ cười rạng rỡ nhưng đầy thách thức với Lucia: “Không sai! Sau khi chị đi học thì em sẽ là người lớn nhất trong cái nhà này!”
Mẹ buộc một chiếc nơ hình bướm lên tóc Lucia: “Ừm, sau này Egger phải chăm sóc cả em gái và em trai nhé. Tất nhiên, việc học cũng không thể bỏ qua, chị con sẽ thường xuyên về nhà kiểm tra bài vở của con, nếu không thuộc bài, chị con có quyền đánh đít con đấy.”
Nụ cười trên mặt Egger chuyển sang cho Lucia.
Bữa sáng kết thúc, cha nàng nhìn đồng hồ rồi lấy trong tủ ra một quả cầu pha lê.
Đây là vật phẩm của Thần điện Kỳ Tích, được cha mẹ của Lucia đánh giá là “vật xứng đáng duy nhất với cái giá bỏ ra”, mỗi cái có giá ba đồng vàng, chỉ năm nay mới có hơi giảm giá.