"...?"
Trong khu giao dịch rộng lớn, Ôn Tử Di và Bùi Hằng im lặng nhìn nhau.
Trong khi Ôn Tử Di đang lo lắng không biết cách chào hỏi lần đầu gặp mặt của mình có phù hợp hay không, thì Bùi Hằng, người đang che kín toàn thân trong áo choàng đen và mặt nạ, đã có động thái.
Không ai thấy được đôi mày nhíu lại dưới lớp mặt nạ của y, nhưng ánh mắt di chuyển thì không hề bị che giấu.
Ánh mắt trầm lắng của Bùi Hằng trước tiên quét qua lòng bàn tay bẩn thỉu mà Ôn Tử Di đang giơ lên đối diện với y.
Sau đó từ từ quét qua mái tóc rối bời và trang phục rách rưới của Ôn Tử Di.
Cuối cùng, dừng lại ở khuôn mặt tuy đang mỉm cười nhưng cũng bẩn thỉu của cô.
"..."
Sau khi nhìn chăm chú một lúc, dường như y đã hiểu ra điều gì đó.
Bùi Hằng khẽ nhấc tay lên, một viên linh thạch hạ phẩm xuất hiện trong lòng bàn tay y.
Bùi Hằng đưa viên linh thạch hạ phẩm cho Ôn Tử Di, bình tĩnh nói: "Ta chỉ có nhiều như này thôi."
Hả?
Ôn Tử Di không hiểu ý của y lắm.
Nhưng khi thấy viên linh thạch đưa đến trước mắt, Ôn Tử Di vô thức đón lấy: "...Cho ta?"
Ánh mắt Bùi Hằng bình tĩnh gật đầu với cô: "Ừm."
Và nói thêm một câu: "Cầm rồi thì đi đi."
Ôn Tử Di: "...?"
Có ý gì đây?
Ôn Tử Di không hiểu nhìn Bùi Hằng, rồi cúi đầu nhìn viên linh thạch hạ phẩm trong tay mình.
Cô định hỏi thêm, nhưng Bùi Hằng đã dời ánh mắt khỏi cô và bắt đầu nói chuyện với Kiều Vãn Vãn: "Kiều chưởng quầy."
Kiều Vãn Vãn lập tức chào đón: "Tiểu Nguyên à, lại đến bán gạo hả?"
"Ừm." Bùi Hằng lấy ra một túi chứa đồ đưa cho Kiều Vãn Vãn.
Kiều Vãn Vãn nhận lấy và thành thạo bắt đầu kiểm tra: "Lần này Tiểu Nguyên mang đến không ít gạo linh."
Bên cạnh quầy hướng dẫn còn có chiếc ghế khác, Bùi Hằng cũng không ngồi xuống, chỉ đứng đó đợi.
Nghe lời của Kiều Vãn Vãn, y lại vô cảm "ừm" một tiếng.
Kiều Vãn Vãn vẫy tay gọi một người phụ việc ở xa, người đó rất lanh lợi chạy đến nhận túi chứa đồ và bắt đầu lấy gạo linh bên trong ra cân ngay trước mặt mọi người.
Giao dịch giữa hai người trông rất quen thuộc.
Ôn Tử Di lại cúi đầu nhìn viên linh thạch hạ phẩm trong tay mình.
Mặc dù cô cảm thấy hành động đưa linh thạch của Bùi Hằng thật sự khó hiểu, nhưng được cho thì cứ nhận.
Sau khi xác nhận Bùi Hằng không có ý định đòi lại viên linh thạch, Ôn Tử Di trân trọng cất nó vào túi ở thắt lưng, giống như cách cô đối xử với mười viên linh thạch trung phẩm trước đó.
Hơn nữa...
Ôn Tử Di ngẩng đầu nhìn Bùi Hằng.
Lần đầu gặp mặt mà đã sẵn lòng cho cô linh thạch, phải chăng điều đó có nghĩa là ấn tượng cô để lại cho vị lãnh đạo tương lai khá tốt?
Bùi Hằng và Kiều Vãn Vãn đang giao dịch, Ôn Tử Di biết điều không ngắt lời, cô đứng một bên chờ hai người giao dịch xong.
Và trong thức hải, cô tiếp tục trao đổi với Linh Linh về điều khiến cô thắc mắc lúc nãy: [Linh Linh, ngươi đã tìm ra lý do tại sao Bùi Hằng xuất hiện ở đây chưa?]
Linh Linh trả lời với chút thất vọng: [...Chưa.]
Ôn Tử Di ngạc nhiên: [Chưa à?]
[Ừm.] Linh Linh giải thích: [Vừa rồi ta đã kiểm tra dữ liệu cốt truyện ba lần liên tiếp, ngoài việc cô đột ngột rời khỏi Vạn Linh Tiên Tông và việc Diệp Hoa Chương không xuất hiện tại đại hội thăng tiên của Vạn Linh Tiên Tông, dữ liệu không hề có bất kỳ sai lệch nào khác.]
Ôn Tử Di cúi đầu, ánh mắt tình cờ chạm phải ánh mắt của Linh Linh nhìn lên, đối phương có vẻ không hề đùa giỡn.
Ôn Tử Di: "...?"
Trong thức hải của Ôn Tử Di, giọng nói của Linh Linh tiếp tục vang lên: [Cũng có nghĩa là, theo cốt truyện, Bùi Hằng hiện tại thực sự vẫn đang ở trong đại trận phong ấn tại Phong Ma Uyên.]
Ôn Tử Di ngẩng nhìn người mặc áo choàng đen bên cạnh: [Vậy y là?]
Linh Linh nhìn câu trả lời trong không gian hệ thống một lần nữa vẫn không thay đổi, đưa ra câu trả lời giống như trước đây: [Y là Bùi Hằng.]
Ôn Tử Di: [...?]
[Thuật phân thân? Đây là hóa thân?]
Linh Linh cũng không rõ, cô bé nhún vai dang tay về phía Ôn Tử Di: [Không biết nữa.]
Ôn Tử Di: [...]
Mặc dù Linh Linh là hệ thống gắn liền với mình, nhưng Ôn Tử Di nhìn Linh Linh với chiều cao chưa đến thắt lưng mình, cuối cùng không nhẫn tâm yêu cầu nó đưa ra một câu trả lời chính xác.
Ôn Tử Di thở dài trong lòng, bất đắc dĩ nói: [Không biết thì thôi.]
Có thể xác định đây chính là Bùi Hằng cũng được.
[Thôi à?] Linh Linh không hề do dự, lập tức thu lại bảng dữ liệu trong không gian hệ thống của mình: [Vậy thì thôi!]
Dù sao cô bé nhìn chằm chằm vào những dữ liệu này cũng chẳng thấy được gì.
Sau khi nhanh nhẹn thu dọn bảng dữ liệu trong không gian hệ thống, Linh Linh tiện tay chuyển hướng câu chuyện giữa hai người: [Di Di, vậy chúng ta còn đến Phong Ma Uyên không?]
Ôn Tử Di: [...]