Nhất Niệm Cuồng Si

Chương 5: Gã đàn ông thô thiển

Trong nhà vệ sinh, tiếng nước mở khuấy động sự yên tĩnh, Nghê Niệm hứng nước vào tay để hất vào mặt, cơn chuếnh choáng làm cô cảm nhận từng cơn đau đầu kéo đến như búa bổ, rượu kia rốt cuộc tại sao mạnh như thế.

“Nghê Niệm, em ổn chứ?” Thư Ly ở bên cạnh hỏi han

Nghê Niệm lắc đầu, cô chống tay lên bệ đá cẩm thạch cố gắng tỉnh táo: “Em ổn, cảm ơn chị.”

Ngày đầu tham gia tiệc đã say như thế khiến cô thấy khó xử với mọi người.

“Để chị gọi phục vụ mang cho em trà giải rượu, em có thể tự về phòng tiệc không?” Thư Ly nhìn sắc mặt của Nghê Niệm hỏi

Nghê Niệm gật nhẹ đầu, có lẽ cô vẫn còn chút tỉnh táo sót lại.

“Được.”

Thư Ly đáp một tiếng rồi quay người bỏ đi, đôi môi đỏ mọng nhếch nhẹ khinh khỉnh, đáy mắt độc ác hiện ra.

Sau đó Nghê Niệm men theo hành lang để trở về phòng tiệc, đôi chân mềm nhũn, càng ngày rượu càng phát huy tác dụng khiến cô chỉ thấy bản thân sắp không khống chế được cơ thể.

Phía trước có tiếng bước chân, Nghê Niệm hoàn toàn không có sức quan tâm là ai cho đến khi một giọng nói nhè nhè say vang lên.

“Người đẹp, có cần tôi giúp đỡ không?”

Đôi mắt xinh đẹp của Nghê Niệm nâng lên nhìn rõ người vừa đến sau đó liền tức khắc trừng lớn.

“Ông là ai?”

Người đàn ông đầy mùi rượu trên người đang áp sát lại gần Nghê Niệm với đôi mắt sáng rực như bắt được vàng, thô thiển quan sát người cô.

Nghê Niệm nhanh chóng nhận ra mối đe dọa, cô run rẩy muốn bước qua người đàn ông thì đã bị ông ta kéo tay lại.

“Đừng đi, mỹ nhân, em thật đẹp, chúng ta vui vẻ một lát, nhìn em làm tôi thật sự không chịu nổi.”

Nghê Niệm kinh hãi khi nghe những câu từ thô tục kia, gã đàn ông với gương mặt hoàn toàn bỉ ổi, bàn tay cô bị giữ chặt đến trắng bệch do không thể lưu thông máu.

Cô hoảng loạn nhưng thân thể bị cơn say làm mềm nhũn cho đến khi mùi máu tanh lan ra khắp khoang miệng, cô tự cắn môi chính mình để ép bản thân tỉnh táo.

Cô gằn giọng quát: “Ông tránh ra.”

Người đàn ông bị đẩy chẳng hề hắn gì ngược lại càng cao hứng khi cô phản kháng ngay sau đó liền hung hăng kéo cô đè lên tường.

Nghê Niệm giống như bị ngạt thở, cô né tránh gương mặt thô bỉ xấu xa kia, sau ót cô đau đến cả người gần như mất hết sức.

Cô ra sức kêu lớn, sợ hãi né tránh, giằng co kịch liệt: “Buông tôi ra.”

Mùi rượu của người đàn ông phả vào người cô đến ghê tởm, cô ra sức phản kháng, tay chân quơ loạn nhưng không đọ lại sức lực với người đàn ông.

“Mỹ nhân, em thật sự quá đẹp, tôi vừa nhìn đã thích, tôi sẽ cho em tiền, chỉ cần em ngoan thôi.”

Gã hung hăng kiềm chặt người cô, hung tợn gấp gáp như muốn ăn tươi nuốt sống cơ thể nhỏ bé của cô.

Nghê Niệm sợ hãi đẩy ông ta ra, tại sao lúc này ở hành lang nhà hàng lại không có ai?

Ý chí sinh tồn thôi thúc, Nghê Niệm cắn răng đến máu chảy dọc khóe miệng, đau đớn cũng không ngăn được cơn mông lung quái lạ, cuối cùng một tiếng thét lớn, Nghê Niệm dùng hết sức đẩy mạnh gã ra bỏ chạy.

Người đàn ông bị đầu gối của Nghê Niệm đá trúng chỗ hiểm đau đến la oai oái, nghiến răng chửi mắng: “Mẹ kiếp, con khốn, tao không tha cho mày đâu.”

Gã nhanh chóng đuổi theo dáng vẻ hung tợn thét gào ầm ĩ.

Hai chân Nghê Niệm như mất hết sức lực, chạy lảo đảo nhưng vẫn cố gắng chạy, càng ngày tiếng gào chửi càng gần, toàn thân Nghê Niệm lạnh buốt, cô nhìn thấy cánh cửa của một phòng đang có vài vệ sĩ đứng bên ngoài liền nhào đến.

Vệ sĩ ngăn cản nhìn tình hình thấy phía sau cô gái là một gã to béo đuổi theo thì cũng hiểu sự tình.

Nghê Niệm ra sức cầu xin: “Cứu tôi…”

Tiếng động lớn kinh động đến người bên trong, vệ sĩ còn chưa phản ứng thì Nghê Niệm đã chạy đến cửa xông vào.

Âm thanh cánh cửa mở toang làm ba người đàn ông phải nhìn về hướng cửa, nữ nhân xinh đẹp với dáng vẻ tội nghiệp, đầu tóc rối, bước chân lảo đảo, vẻ mặt hoảng loạn cùng sợ hãi.

Nghê Niệm ngẩng đầu nhìn, ánh mắt mơ hồ dường như nhận ra người trước mặt, cô lặp tức dùng hết hơi tàn lao đến chỗ người đàn ông.

“Ngụy Tổng, làm ơn, cứu tôi…”

Thân hình nhỏ bé mong manh của nữ nhân ngã vào lòng Ngụy Nhất đang ngồi trên bàn ăn, ánh mắt lạnh như sông băng nhìn ra phía cửa.

Gã đàn ông thô bỉ buộc phải dừng chân trong nhất thời bị dọa đến sợ run.

Tam Tổng!!!