Lạc Sủng

Chương 1: Thiếu niên khí chất bất phàm

Trường quốc tế ISW nổi danh là trường tư thục lớn nhất ở thành phố A – nơi quy tụ những con cháu của gia tộc lớn, đời trâm anh thế phiệt, quyền lực giàu có.

Lớp 12.1 đứng đầu cả khối 12, vào lúc này đang ồn ào vì giờ ra chơi, ngay góc lớp cạnh ô cửa sổ, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào tạo ra vệt sáng lấp lánh như vầng hào quang chiếu rọi lên người thiếu niên.

Trên tay thiếu niên là cây kẹo mυ'ŧ, từng ngón tay thon dài chậm rãi xé đi lớp vỏ bọc sau đó đưa vào miệng ngậm lấy, mỗi động tác linh động lại đẹp mắt lạ thường.

Lạc Trầm nghiêng đầu nhìn hai người bạn bàn bên cạnh mình, họ nói gì đó chỉ thấy anh cười ưu nhã đáp lại.

Ở trường ISW, Lạc Trầm rất nổi tiếng.

Thứ nhất, anh là con của Hứa Tranh chủ tịch của Hứa Thị, mẹ là nữ họa sĩ nổi tiếng Lạc Phỉ.

Thứ hai, luận về nhan sắc, anh là đại biểu cho câu “một tác phẩm tuyệt đẹp do tạo hóa ban tặng” thừa hưởng trọn vẹn nét đẹp của Hứa Tranh còn pha thêm sự thanh tao của Lạc Phỉ khó mà kìm lòng không ngắm nghía say mê.

Thứ ba, anh học rất giỏi, đứng đầu toàn trường về thành tích.

Anh có ngoại hình xuất chúng, dáng người cân đối nổi bật, phong thái hơn người với khí chất vương giả tôn quý, vẻ ngoài nhã nhặn lịch sự trông có vẻ dễ gần.

Cảm giác chân thật như một bức tượng điêu khắc tỉ mỉ được tạo hóa ban tặng, sạch sẽ thanh cao đến kinh người.

Lạc Trầm làm cho người khác cảm giác anh cao quý đến mức không dám mạo phạm bởi sợ sẽ chọc giận anh, hậu quả khó lường.

Bất quá khi anh mặc trên người bộ đồng phục của trường ISW với màu chủ đạo là đen lại càng làm anh thêm thanh lãnh cấm dục đến thoát tục.

“Này, không phải chứ? Nhìn là thấy Y Y xinh hơn mà.”

“Không phải, Manh Nha xinh hơn.”

Tiếng bàn luận xung quanh ồn ào quá mức khiến Lạc Trầm phải nhíu mày đến khó nhận ra, anh lần nữa nhìn đám người trước mặt, bọn họ đang xem bảng xếp hạng của cuộc thi nữ sinh thanh lịch.

Lâm Thánh Kiệt ngồi một bên cũng hứng thú ham vui, hắn ta nhìn đám người phía trước lại quay sang hỏi Lạc Trầm.

“Cậu thấy hai mỹ nhân lớp chúng ta ai đẹp hơn?”

Lạc Trầm nghe thấy chỉ thờ ơ đảo mắt, Bạc Y Y ngồi trên anh còn Manh Nha ngồi xéo anh tận một dãy bàn.

Anh không có hứng thú với chuyện này chỉ lạnh nhạt đáp: “Chẳng ai cả.”

Trong mắt anh, ai cũng tầm thường nhưng vì mẹ dạy phải lịch sự không được xem thường người khác nên anh bắt buộc phải trước mặt bọn họ kìm chế bản tính ngạo mạn cường đại của mình.

“Chậc, một bạch liên hoa với một hắc liên hoa, khó chọn quá.”

Lạc Trầm nghe ý tứ kia, tay ở trên bàn gõ nhẹ.

Bạc Y Y có khuôn mặt thanh tú trang nhã, xinh đẹp theo kiểu trong sáng thanh tao nhìn vào giống như một đóa hoa thuần khiết mong manh khiến người ta có cảm giác muốn che chở.

Manh Nha hoàn toàn ngược lại, khuôn mặt lẫn vóc dáng đều vượt trội, dáng người lồi lõm, khuôn mặt xinh đẹp như hoa nở rộ hớp hồn người khác, da trắng mặt trong, gương mặt mỹ miều diễm lệ mang theo sự quyến rũ không đúng tuổi của cô, đôi mắt hồ ly chỉ cần nhìn vào cũng có thể khiến người ta ngây ngẩn.

Thân hình Manh Nha chính là điều làm cô được chú ý, vóc dáng hoàn hảo cân đối, eo thon gọn mà vòng một cùng vòng ba đẫy đà căng tròn, mặc chiếc áo sơ mi cũng nhìn ra vòng một to lớn kia, chân thon dài thẳng tắp mang vớ trắng trông sạch sẽ lại mang cảm giác người ta muốn vấy bẩn vì ý nghĩ xấu xa.

Trong trường đều gọi Manh Nha là mỹ nhân đồng hồ cát.

Khác với sự trong sáng thanh thuần của Bạc Y Y, Manh Nha mang theo một sự ngọt ngào đầy quyến rũ, gợi cảm.

Đặc biệt là Bạc Y Y rất hòa nhã thân thiện còn Manh Nha lại kiêu kì khó gần.

Trong trường ai cũng mến mộ yêu thích hai người họ nhưng có can đảm tỏ tình Bạc Y Y cũng không tỏ tình Manh Nha vì Manh Nha hầu như không tiếp xúc với con trai.

Cho dù vậy nam sinh không tỏ tình hay đến bắt chuyện với cô cũng không có nghĩa không có người thích cô mà chỉ là không can đảm.

Lạc Trầm hầu như không có ấn tượng với bọn họ vì trước nay anh không đặt ai trong mắt.

Lạc Trầm lấy cây kẹo mυ'ŧ ra khỏi miệng sau đó một đường quăng vào sọt rác cuối lớp, anh nhìn đến Manh Nha đang nói chuyện với người bạn nữ trong lớp.