Bùi Đình Quân liếc nhìn tấm ảnh rồi dời mắt, đảo nhanh một vòng quanh phòng khách. Khi anh ta chuẩn bị thu hồi tầm mắt thì đột nhiên dừng lại.
"Hai cậu ngồi xuống trước đi, tôi đi rót trà."
Tào Lịch nhớ đến tay Giang Diễn vẫn còn đau, lập tức nói: "Tớ giúp cậu một tay."
"Một mình tớ được rồi, cậu ở lại trò chuyện với anh Bùi đi."
Tào Lịch nghĩ thầm: Bọn này đi làm hay tan làm đều ở cùng nhau, có thiếu gì một hai giây này đâu chứ.
"Tôi không cần người tiếp chuyện đâu, cứ tự nhiên là được rồi." Bùi Đình Quân cười nói.
Nhưng Tào Lịch vẫn bị Giang Diễn giữ lại. Cậu liếc nhìn Bùi Đình Quân rồi dời mắt, ngồi xuống sofa ngó nghiêng xung quanh.
Đợi đến khi Giang Diễn bưng trà ra.
"Kia là cái gì vậy?"
Bùi Đình Quân đột nhiên chỉ vào một chỗ trên tủ.
Tào Lịch cũng tò mò nhìn theo.
Giang Diễn nhìn theo hướng tay của Bùi Đình Quân, đứng dậy lấy đồ vật trên tủ xuống rồi nói: "Anh hỏi cái này ạ? Một con gấu bông thôi mà."
"Tôi có thể xem một chút được không?"
Giang Diễn không hiểu ý, nhưng vẫn đưa con gấu bông cho anh ta.
Đó là một con gấu nhồi bông, lớn hơn bàn tay một chút, lông màu hồng phấn, trông rất đáng yêu.
Bùi Đình Quân cầm con gấu bông trong tay, nắn nó một chút rồi nhìn Giang Diễn, hỏi: "Con gấu này đáng yêu thật, cậu có thể tặng nó cho tôi được không?"
"Ơ?"
Giang Diễn thoáng ngạc nhiên.
Nhưng vẻ mặt của đối phương không hề giống như đang đùa.
Ngay cả Tào Lịch cũng tròn mắt kinh ngạc, lộ rõ vẻ sửng sốt.
Giang Diễn không ngờ Bùi Đình Quân lại xin một con gấu bông. Nếu là vật gì khác, cậu sẵn sàng tặng ngay, nhưng đây lại là đồ vật của người bạn đời Omega của cậu.
"Xin lỗi anh Bùi, tôi không thể tặng anh món đồ này được. Nó là của bạn đời tôi, tôi không thể tự ý đem đồ của em ấy tặng cho người khác. Nếu anh thật sự thích, để lát nữa tôi hỏi xem em ấy đã mua con gấu này ở đâu, rồi tôi sẽ mua tặng anh một con mới."
Bùi Đình Quân dường như nhận ra hành động vừa rồi có phần đường đột, bèn trả lại con gấu bông cho Giang Diễn, nói: "Là tôi đã mạo muội quá."
"Hai cậu đói bụng chưa? Hay là chúng ta ngồi vào bàn ăn cơm trước nhé," Tào Lịch lên tiếng, xoa dịu bầu không khí có chút gượng gạo.
Giang Diễn gật đầu: "Vậy chúng ta ăn cơm trước nhé, anh Bùi?"
"Được thôi."
Ba người tiến vào phòng ăn. Tào Lịch lập tức bị chiếc bàn bày biện đầy ắp thức ăn hấp dẫn.
"Cậu bày biện nhiều như vậy, ăn sao hết được?"
Miệng thì nói vậy, nhưng cậu ta đã nuốt nước miếng ừng ực. Cậu tiện tay lấy hai chai rượu mang theo đặt lên bàn.
Giang Diễn cười: "Chỉ là mấy món ăn thường ngày thôi mà."