Bạc Thiếu, Toàn Thế Giới Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn

Chương 3: Anh Từng Tôn Trọng Tôi Bao Giờ Chưa

Phòng họp đang yên ắng bỗng rơi vào im lặng khi cánh cửa bị đẩy mạnh mở ra.

Toàn bộ ánh mắt trong phòng đều hướng về phía Diệp Trình Trình, ánh mắt đầy ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu.

Bạc Thao cũng ngước lên, nhìn thấy cô, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Anh tức giận quát lớn: “Diệp Trình Trình, cô lại phát điên cái gì nữa? Không thấy tôi đang họp à? Cô có biết tôn trọng người khác không?”

Diệp Trình Trình đứng ở cửa, ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng vào anh. Cô chậm rãi mở miệng, giọng nói bình tĩnh đến lạnh người: “Tôn trọng? Anh từng tôn trọng tôi bao giờ chưa?”

Cô đã làm vợ Bạc Thao ba năm. Dù không làm được gì ra hồn, cô cũng là đại tiểu thư nhà họ Diệp, một gia tộc có tiếng ở Bắc Thành, chưa từng ai dám xem thường. Nhưng từ khi gả vào Bạc gia, hết lần này tới lần khác bị xem thường, bị hắt hủi, tất cả đều vì Bạc Thao không hề coi trọng cô.

Anh ta chưa từng tôn trọng cô, lại còn đòi hỏi cô phải tôn trọng anh ta?

Lúc này, Cố Nhiễm từ bên ngoài chạy vào, đứng sau lưng Diệp Trình Trình, gấp gáp lên tiếng: “Bạc tổng, tôi đã nói với cô ấy là ngài đang họp, nhưng cô ấy vẫn cố tình xông vào. Tôi không ngăn nổi!”

Cô ta ra vẻ vô tội, gương mặt xinh đẹp tràn đầy áy náy và bất lực, khiến người khác khó lòng trách cứ.

Diệp Trình Trình hoàn toàn phớt lờ hai người, cũng chẳng buồn để tâm đến ánh mắt của các lãnh đạo cấp cao trong phòng. Cô chỉ nhìn thẳng vào Bạc Thao, lặp lại lời mình, lần này giọng còn lạnh hơn trước: “Anh muốn ra ngoài nói chuyện với tôi, hay để tôi vào nói?”

Bạc Thao chau mày, giọng đầy khinh miệt: “Diệp Trình Trình, cút ngay cho tôi!”

Cô không nói thêm một lời, liền đi thẳng vào trong.

Cố Nhiễm rõ ràng có thể ngăn cô lại, nhưng lúc này, cô ta cố tình không làm gì. Cô ta muốn mọi người thấy bộ mặt mất hết thể diện của Diệp Trình Trình, muốn thấy cái cách mà một đại tiểu thư không biết xấu hổ làm loạn vì bị bỏ rơi.

Trong đầu Cố Nhiễm thầm nghĩ: "Đứa bé đã không còn, cô ta không còn lý do để trói buộc Bạc Thao nữa. Không chịu ly hôn, giờ đến gây chuyện đây mà! Hôm nay để xem cô mất mặt thế nào!"

Diệp Trình Trình bước thẳng đến trước mặt Bạc Thao, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu dứt khoát: “Tôi đã đợi anh ba ngày. Nếu anh không về, vậy tôi đành đến tìm anh. Đây là giấy ly hôn. Nếu không có vấn đề gì, anh ký đi.”

Cô không quan tâm ánh mắt của ai, cứ thế đặt bản hiệp nghị lên bàn trước mặt Bạc Thao.

Bạc Thao hoàn toàn không ngờ cô đến công ty là để đưa đơn ly hôn.

Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt là lửa giận ngút trời. Giọng anh ta đầy căng thẳng: “Cô chắc chứ?”

Các lãnh đạo trong phòng đều hiểu rõ tình hình, không ai nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy rời khỏi phòng.

Chỉ một phút sau, trong phòng họp chỉ còn lại Bạc Thao và Diệp Trình Trình.

Cố Nhiễm chờ mọi người đi hết mới liếc nhìn Diệp Trình Trình bằng ánh mắt khinh bỉ và trào phúng, sau đó mới xoay người rời đi.

“Lần này, cô lại bày ra trò mới à?” Cô ta thầm nghĩ.

Trước đây, Diệp Trình Trình chỉ biết hèn mọn cầu xin Bạc Thao đừng bỏ đi. Vậy mà bây giờ cô lại dám lấy ly hôn ra để ép anh ta?

Cô thật sự nghĩ mình là ai? Không ngờ Bạc Thao lại đang chờ đúng câu này!

Thật buồn cười!

Cố Nhiễm khẽ cười nhạo, lắc đầu, rồi rất "chu đáo" đóng cửa phòng họp lại.

Bên trong phòng họp lúc này yên tĩnh đến ngột ngạt.

Bạc Thao là người đầu tiên lên tiếng, giọng đầy giễu cợt:

“Diệp Trình Trình, hôm nay cô lại bày trò gì nữa đây? Dùng ly hôn để uy hϊếp tôi à?”

Diệp Trình Trình im lặng nhìn anh ta. Trong đầu cô vụt qua ba năm trời bản thân đã vì người đàn ông này mà làm biết bao chuyện. Nghĩ lại, chính cô cũng thấy mình thật đáng thương.

Rõ ràng người trèo cao là Bạc Thao, vậy mà anh ta lại giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô không thương tiếc!

Ba năm trước, chính cô là người mang theo mấy trăm triệu để cứu Bạc gia khỏi bờ vực phá sản. Nếu không có tiền của nhà họ Diệp, Bạc gia chẳng ai buồn để ý đó sớm đã sụp đổ rồi.

Cô ngu ngốc quá rồi!

“Bạc Thao, ký tên đi.” Diệp Trình Trình lạnh lùng lên tiếng.

Nghe cô thúc giục, Bạc Thao nhếch mép cười khẩy. Anh ta cầm lấy bút, không chút do dự ký xuống tên mình.

Ký xong, anh ta ngẩng lên, giọng đầy mỉa mai: “Diệp Trình Trình, đừng có lát nữa lại quỳ trước mặt tôi cầu xin đừng ly hôn. Chính cô là người đòi đấy nhé!”

Anh ta đã biết cô mười năm, tính cách của cô anh ta còn lạ gì. Ngày xưa, cô chẳng bao giờ dám lớn tiếng trước mặt anh ta, giờ có lẽ vì mất con rồi, cô mới dám lấy chuyện ly hôn ra để dọa.

Nếu cô thật sự muốn ly hôn, thì ba năm trước đã không một mình hoàn thành hôn lễ để gả cho anh ta.

Diệp Trình Trình chẳng buồn đáp lời. Cô thu lại bản hiệp nghị ly hôn trên bàn, không nói thêm một chữ nào, xoay người rời khỏi phòng họp.

Hành động này khiến Bạc Thao khẽ sững người.

Một người từng khóc lóc, quỵ lụy bên cạnh anh ta suốt ba năm một người từng không tiếc tôn nghiêm chỉ để giữ anh ta bên cạnh, thậm chí còn từng lén bỏ thuốc để có quan hệ với anh ta vậy mà giờ đây lại dễ dàng quay lưng rời đi như không có gì?

Bạc Thao vẫn còn ngẩn người thì Cố Nhiễm đẩy cửa bước vào.

“Bạc tổng?” Cô gọi khẽ.

Bạc Thao giật mình tỉnh lại, thì thào: “Diệp Trình Trình hôm nay đến là thật sự muốn ly hôn hay cô ta lại giở trò gì nữa?”

Cố Nhiễm nghe vậy, hơi bất ngờ: “Cô ấy chỉ đến đưa đơn ly hôn thôi sao? Không nói gì thêm à?”

Bạc Thao gật đầu, ánh mắt vẫn còn hoang mang.

Dựa theo những gì anh ta biết về Diệp Trình Trình, cô không thể dễ dàng từ bỏ như vậy!

Cố Nhiễm nghe xong, khó giấu nổi niềm vui trong mắt. Cô vòng qua bàn, từng bước tiến lại gần Bạc Thao. Rồi cô quỳ xuống trước mặt anh, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào anh:

“Bạc tổng, ngài đã chịu đựng Diệp Trình Trình suốt ba năm rồi. Giờ cô ta đòi ly hôn, ngài nên vui mừng mới đúng!”

Cô vừa nói vừa nắm lấy tay anh ta: “Không có Diệp Trình Trình, trước mặt ngài sẽ có vô số cơ hội, vô số người phụ nữ sẵn lòng vì ngài. Ví dụ như...”

Cô đặt tay Bạc Thao lên ngực mình, rồi chậm rãi tháo nút áo khoác, từng cái một cởi bỏ chiếc sơ mi trên người. “Nếu cứ để bản thân bị tra tấn như vậy, đời ngài sẽ chỉ toàn đau khổ. Nhưng nếu ly hôn rồi cả thế giới đều mở ra trước mặt ngài.”

Làn da trắng nõn dần lộ ra khi cô tháo hết cúc áo.

Cố Nhiễm vốn đã rất đẹp, lúc này càng toát lên vẻ quyến rũ đầy mê hoặc. Cô không vội, tiếp tục đưa tay tháo dây kéo chiếc váy...

Ngay lúc đó, Bạc Thao cuối cùng cũng mở miệng: “Cố Nhiễm…”

Nhưng chưa kịp nói dứt câu, cánh cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy mạnh mở ra.

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ cửa: “Xin lỗi, cho tôi mượn chút!”

Người đó đẩy cửa bước vào, không thèm liếc mắt nhìn hai người. Cô tiến thẳng đến bàn, cầm lấy cây bút của Bạc Thao, rồi lạnh nhạt nói một câu trước khi quay đi: “Hai người cứ tiếp tục.”

Lúc cô đi đến cửa, Diệp Trình Trình khựng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Cố Nhiễm, ánh mắt lướt qua cô ta một lượt đầy khinh miệt rồi nhếch môi cười lạnh: “Bạc Thao, ra là khẩu vị của anh rẻ mạt đến thế. Khó trách ngày đó anh không đủ bản lĩnh với tới tôi!”

Nói xong, cô dứt khoát quay lưng bỏ đi.

Cố Nhiễm mặt mày tái xanh, há miệng định nói gì đó nhưng lại ngại có Bạc Thao ở bên, đành nuốt lời vào bụng, gương mặt tràn đầy ấm ức, nghiêng người sát vào anh: “Bạc tổng Diệp tiểu thư vừa rồi nói những lời đó không chỉ nhục mạ em, mà cũng là đang xúc phạm anh đấy!”

Bạc Thao nhìn theo bóng lưng Diệp Trình Trình khuất dần, ánh mắt khẽ liếc qua phần cổ áo đang lơi lỏng của Cố Nhiễm, thoáng sững lại trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh đêm đó khi Diệp Trình Trình nằm dưới thân anh. So về dáng người… Cố Nhiễm quả thực không thể nào so với cô ấy được.

Trong lúc hoảng hốt, anh theo bản năng né tránh thân thể đang áp sát của Cố Nhiễm.

Cố Nhiễm hoàn toàn không ngờ anh sẽ né, lảo đảo mất thăng bằng rồi ngã sấp xuống sàn nhà.

Phải đến lúc cô ngã xuống, Bạc Thao mới lấy lại tinh thần, lạnh giọng quát: “Mặc quần áo cho đàng hoàng! Cút ra ngoài ngay!”

Nghe thấy câu đó, Cố Nhiễm vừa xấu hổ vừa tức giận, che ngực bò dậy, tay ôm mặt nức nở bỏ chạy khỏi văn phòng.

Vừa bước ra ngoài, cô quay đầu liếc về phía văn phòng của Bạc Thao, ánh mắt đầy căm hận: Diệp Trình Trình, cô dám sỉ nhục tôi như vậy tôi tuyệt đối không tha cho cô!

Ngay sau đó, cô lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số quen thuộc.

Khi điện thoại vừa kết nối, Cố Nhiễm lập tức nở nụ cười ngọt ngào: “Bạc phu nhân, là cháu Cố Nhiễm đây!”

Không biết trong điện thoại nói gì, Cố Nhiễm lại nhanh chóng tiếp lời: “Cháu có chuyện này không biết có nên nói hay không…”

Không chờ đối phương đáp lại, cô ta tiếp tục: “Hôm nay Diệp tiểu thư đến công ty tìm Bạc tổng yêu cầu ly hôn, cô ấy còn nói sẽ mang đi tất cả tài sản thuộc về nhà họ Diệp!”

Người ở đầu dây bên kia chính là mẹ của Bạc Thao, Dương Bội San.

Nghe được tin đó, bà ta lập tức sốt ruột: “Cô ta muốn ly hôn á? Sao có thể? Dù cô ta có ly hôn, cũng đừng hòng mang đi bất cứ thứ gì từ nhà họ Bạc!”

Cố Nhiễm làm bộ ngập ngừng: “Cháu không biết có phải vì cô ấy đã mất đứa bé nên mới cố tình nói như vậy không nữa. Hôm nay cô ấy đến thẳng công ty, trước mặt các quản lý cấp cao mà lớn tiếng nói chuyện. Lúc đó Bạc tổng đang họp, mà cô ấy thật sự khiến Bạc tổng mất mặt lắm.”

Nghe đến đây, Dương Bội San giận dữ quát lên qua điện thoại: “Cô ta vẫn còn ở công ty sao? Bảo cô ta cút về nhà ngay!”

Cố Nhiễm nghe vậy, trong lòng mừng thầm, dịu giọng nói: “Chắc cô ấy vẫn chưa đi xa đâu ạ. Cháu sẽ lập tức đuổi theo nói với cô ấy.”

Dương Bội San hừ lạnh một tiếng, tỏ ý đồng tình.

Cúp máy xong, Cố Nhiễm lập tức gọi xuống quầy lễ tân: “Nếu cô nhìn thấy Diệp Trình Trình đi xuống, nhớ nói cô ta mau quay lại, mẹ của Bạc tổng có chuyện muốn gặp cô ta.”

Vừa lúc đó, nhân viên lễ tân ở dưới lầu vừa thấy Diệp Trình Trình từ thang máy bước ra, liền đáp nhanh qua điện thoại: “Trợ lý Cố, cô Diệp đang đi xuống đây! Tôi sẽ báo lại ngay.”

Cúp máy xong, cô nhân viên lễ tân đi đến trước mặt Diệp Trình Trình, lễ phép nói: “Cô Diệp, trợ lý Cố nhắn rằng mẹ của Bạc tổng gọi cô lập tức quay lại gặp bà ấy.”