Phó Vãn trong lòng hoảng hốt, vội hô thầm: “Hệ thống! Mau giả chết cho ta!!”
Giọng hệ thống lập tức vang lên trong đầu nàng, vẫn lạnh lùng như mọi khi: “Không sai, hắn ta chính là Nhϊếp chính vương Lý Mân – người sẽ lấy mạng Thôi Dĩnh Ninh.”
Phó Vãn như bị sét đánh ngang tai.Nửa năm rồi không bước chân ra khỏi phủ, lần đầu tiên ra ngoài... lại đυ.ng ngay phải Lý Mân!
Lần hiếm hoi, hệ thống còn lên tiếng thêm một câu: [Khi bị Lý Mân ngược đãi, nhớ thể hiện một chút. Điều này sẽ càng thúc đẩy quá trình hắc hóa của Lý Cảnh.]
Phó Vãn: “…”
Thể hiện cái gì chứ! Hệ thống này đúng là quá cao tay!
Chưa kịp nghĩ nhiều, Lý Mân đã bước mấy bước đến gần Phó Vãn, ánh mắt sắc như dao khẽ dừng trên gương mặt nàng.
Hắn ta lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần trêu chọc: “Tiểu nương tử tay cầm nhành đào thật khiến người động lòng.”
Thôi Cảnh lập tức bước lên một bước, chắn thẳng trước mặt Phó Vãn.
Hắn mím môi, điềm tĩnh nhưng cứng rắn nói: “Tỷ tỷ ta cơ thể yếu đuối, không chịu nổi kẻ lạ làm phiền.”
“Ồ?” Lý Mân nửa cười nửa không, nhìn thiếu niên vẫn còn chưa trưởng thành trước mặt, rồi lạnh lùng quát: “Tránh ra!”
Lời vừa dứt, mấy chục thị vệ phía sau hắn ta lập tức tiến lên, tay đặt lên chuôi đao, trong nháy mắt đã vây kín hai người họ.
Bầu không khí lập tức trở nên căng như dây đàn bị kéo giãn đến cực hạn.
Phó Vãn còn đang suy nghĩ xem nên biểu hiện theo kiểu yếu đuối cầu toàn, hay giả vờ “thà chết không khuất phục”, nhất thời vẫn chưa kịp mở miệng.
Lý Mân cười nhạt, ánh mắt vẫn dừng trên người nàng: “Nương tử không lên tiếng từ chối, vậy thì đi cùng bản vương một chuyến đi.”
Nói dứt lời, hắn ta liền vươn tay đẩy Lý Cảnh sang một bên, trực tiếp nắm lấy cổ tay Phó Vãn.
Phó Vãn hoảng hốt, theo bản năng hất tay hắn ta ra.
Thế nhưng, nàng vốn sức yếu, động tác kia chẳng những không có lực, mà ngược lại còn giống như nửa đẩy nửa giữ – càng dễ khiến người ta hiểu lầm.
Lý Mân liền nhân cơ hội kéo nàng vào lòng, cúi người bế nàng lên, quay người định rời đi.
Lúc này Phó Vãn mới sực tỉnh – nàng phải phản kháng!
Phải "da diết" mà phản kháng!
Nàng lập tức cúi đầu, hung hăng cắn vào cánh tay Lý Mân.
Lý Mân khẽ rên một tiếng, nàng còn đang tưởng mình thành công thì hắn ta đã lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Thôi Cảnh.
Chính lúc ấy, nàng mới nhìn thấy Thôi Cảnh đang cầm một con dao, đầu dao dính máu, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
“Khá lắm.” Lý Mân cười lạnh, nụ cười như dã thú khi thấy con mồi phản kháng.
Chưa kịp để ai phản ứng, hắn hất Phó Vãn ra, rồi thoắt cái đã giật lấy thanh đao từ tay một thị vệ bên cạnh.
Phó Vãn bị hất mạnh, tim như ngừng đập trong thoáng chốc.
May thay, nàng rơi vào một vòng tay mảnh khảnh mà vững chãi.
Nàng ngẩng đầu, liền thấy chiếc cằm tinh xảo của tiểu phản diện nhà mình.
Thân thể Thôi Cảnh khẽ run lên vì đau, Lý Mân thì ném thanh đao dính máu trong tay xuống, giọng lạnh như băng: “Xưa nay chưa từng có ai dám làm ta bị thương mà không phải trả giá.”
Phó Vãn vội vàng vùng ra khỏi vòng tay Thôi Cảnh.
Quả nhiên, eo hắn máu đang chảy ròng ròng.
Nàng luống cuống rút khăn tay ra, run rẩy ấn lên vết thương.
Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt thấy cảnh máu me như thế, trong lòng rối bời hoảng loạn.
Tức muốn chết!
Dám trước mặt nàng bắt nạt tiểu phản diện mà nàng cực khổ nuôi dưỡng!
Phó Vãn nghiến răng, trừng mắt nhìn Lý Mân, giận dữ quát lên: “Ngươi xin lỗi ngay! Hơn nữa còn cố ý gây thương tích, chúng ta phải đến phủ Kinh Triệu gặp quan!”
Lý Mân như nghe được điều gì đó rất buồn cười.
Thế nhưng, tiểu cô nương trước mắt dù đang giận đến bốc khói, vẫn đẹp đến chói mắt, khiến tâm tình hắn ta dễ chịu hơn không ít.