Phó Vãn dường như đã đoán trước được câu trả lời ấy, bèn hỏi tiếp:
“Vậy đệ muốn đến thư đường học chung với người khác, hay muốn mời thầy về dạy riêng?”
“Tỷ tỷ muốn thế nào thì cứ sắp xếp như vậy, A Cảnh nghe lời tỷ.” Hắn đáp ngoan ngoãn, chẳng khác gì một chú cún nhỏ vẫy đuôi chờ được khen.
Phó Vãn tuy rất mong Thôi Cảnh có thể ra ngoài, kết giao bằng hữu, nhưng hiện tại, hắn không có nền tảng gì cả, e là ra ngoài sẽ bị người ta khinh thường.
Nàng phải chăm sóc cho tiểu phản diện của mình thật tốt.
Vì vậy, Phó Vãn quyết định:
“Ta định sẽ mời một vị tiên sinh về dạy đệ những kiến thức nhập môn trước. Đợi khi nào đệ đã nắm vững căn bản, ta sẽ đưa đệ đến thư đường học cùng người khác, được không?”
“Đệ nghe lời tỷ.” Hắn ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu thiếu niên ngẩng mặt lên nhìn nàng.
Thân thể hiện tại của Phó Vãn – tức Thôi Dĩnh Ninh – tuy mới mười lăm tuổi, nhưng nhờ di truyền tốt, lại là nữ tử nên dáng người cao hơn Thôi Cảnh khá nhiều.
Phó Vãn tự nhiên vươn tay xoa đầu hắn, giọng nói dịu dàng vô cùng:
“Vậy để tỷ tìm cho đệ một vị tiên sinh thật giỏi nhé.”
Nụ cười của thiếu nữ dịu dàng như gió xuân lướt qua mặt nước, khiến lòng người khẽ rung động.
Vì muốn Thôi Cảnh được học hành tử tế, Phó Vãn đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mời tiên sinh về dạy.
Rất may là Thôi Cảnh tiếp thu nhanh, tiên sinh lại tận tâm, nên quá trình học tập tiến triển rất thuận lợi, khiến Phó Vãn vô cùng hài lòng.
Tuy nhiên, theo thiết lập trong nguyên tác, thân thể của Thôi Dĩnh Ninh lại là một mỹ nhân yếu ớt, hay bệnh tật.
Từ nhỏ, cứ ba ngày lại phát bệnh một lần, lại thêm tính cách u uất, quả thực chẳng có điểm nào tốt đẹp.
Lúc mới xuyên tới, Phó Vãn còn tưởng là mình may mắn.
Thế nhưng, chưa được bao lâu, nàng đã bắt đầu bị cảm lạnh...
Chỉ là cảm cúm thôi nên Phó Vãn từng sống khỏe mạnh như cỏ dại trong thế giới hiện đại chẳng hề để tâm. Vì vậy, nàng cũng không báo lại cho Nguyệt Bạch biết.
Thế nhưng, kết quả là sáng hôm sau, nàng sốt cao đến mức đầu óc mơ màng, không thể tỉnh táo nổi.
Trong khi đó, mỗi ngày Thôi Cảnh đều dậy sớm đến thư đường.
Hắn khao khát học được tất cả mọi thứ chỉ trong một ngày.
Bởi vì trong mắt hắn, tỷ tỷ quá cao quý, quá thanh khiết, khiến hắn lúc nào cũng sống trong cảm giác bất an, thấp thỏm.
Hắn không hiểu bản thân dựa vào đâu mà lại được tỷ đối xử tốt như vậy.
Dù sao, hắn cũng chỉ là một kẻ sống trong bùn lầy, đê tiện và nhơ bẩn. Hắn sợ rằng chỉ cần vừa mở mắt ra, tất cả những điều tốt đẹp hiện tại đều chỉ là một giấc mộng đẹp sắp tan biến.
Cho nên, hắn nhất định phải học hành thật giỏi, phải trở nên ưu tú hơn nữa, như vậy mới xứng đáng với sự tốt đẹp mà tỷ tỷ đã dành cho mình.
Sáng hôm đó, như thường lệ, Thôi Cảnh đeo túi sách đi đến thư đường.
Khi đi ngang qua hòn núi giả trong vườn, hắn vô tình nghe thấy vài tỳ nữ đang thì thầm với nhau: “Giờ Vương gia và Vương phi đều không còn, cơ thể quận chúa lại yếu như vậy, sau này biết phải làm sao đây?”
“Thì quận chúa rồi cũng phải gả chồng thôi. Tìm được phu quân rồi thì còn lo gì, có chỗ dựa rồi.”
“Ta nghe người trong phủ nói, lúc quận chúa chào đời, có cao nhân tính ra quận chú không sống qua mười tám tuổi. Hơn nữa, quận chúa lại mồ côi cha mẹ, không có ai làm chủ hôn, ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta bắt nạt.”