Xuyên Nhanh: Ánh Trăng Sáng Của Bệnh Kiều

Thế giới 1: Đệ đệ nuôi điên cuồng cố chấp x Quận chúa xinh đẹp bệnh tật - Chương 11: Ngoan ngoãn

Phó Vãn bật cười: “Ta tên là Thôi Dĩnh Ninh, đệ tên là gì?”

Tiểu phản diện im lặng một lúc rồi mới đáp: “Đệ... không có tên.”

Phó Vãn khựng lại, ngừng đôi đũa trên tay, dịu dàng nói: “Vậy để ta đặt tên cho đệ nhé?”

Nghĩ một lát, nàng cười: “Gọi là Thôi Cảnh đi. Bình thường ta sẽ gọi đệ là A Cảnh.”

Đồng tử của Lý Cảnh khẽ co lại, nhưng vì đang cúi đầu nên Phó Vãn không nhận ra điều đó.

“... Vâng.” Lý Cảnh lặng lẽ tiếp tục ăn cơm.

Phó Vãn ra ngoài một lúc rồi quay lại, lặng lẽ chờ hắn ăn xong.

A Cảnh ăn rất nhanh, nhưng sau đó lại tự giác thu dọn bát đũa gọn gàng.

Phó Vãn lấy một dây đo mềm từ tay áo ra: “Ta đo người cho đệ để làm quần áo mới nhé.”

Thôi Cảnh(*) nhẹ giọng đáp: “Đa tạ tỷ tỷ.”(*) Hiện tại nam chính theo họ nữ chính.

Phó Vãn lại xoa đầu hắn theo thói quen.

Thôi Cảnh tuy đã mười hai tuổi, nhưng vì không được ăn uống đầy đủ trong thời gian dài nên vóc dáng nhỏ bé, trông chỉ như đứa trẻ tám, chín tuổi.

Sau khi đo xong, Phó Vãn liền giao số đo cho Nguyệt Bạch mang đi đặt may quần áo.

Trải qua vài ngày chuẩn bị, từ ăn mặc cho đến chỗ ở, mọi thứ đều được Phó Vãn lo liệu đâu vào đấy.

Vì ngày nào cũng ở bên nhau, nên dần dần nàng và Thôi Cảnh trở nên thân thiết.

Phó Vãn nhận ra, tiểu phản diện từng lạnh lùng gai góc thực ra lại là một thiếu niên ngoan ngoãn, đặc biệt thích quấn lấy nàng.

Một hôm, Phó Vãn giũ bộ quần áo mới ra, đưa lên ướm người hắn, mỉm cười nói: “Y phục mới đó. Ta biết mà, A Cảnh đẹp như vậy, mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.”

Thôi Cảnh cong mắt cười, nghiêm túc đáp: “Tỷ tỷ là đẹp nhất.”

Phó Vãn bật cười, xoa đầu hắn: “Mau vào thử đi, vải là ta đích thân chọn đó.”

Nghe vậy, đôi mắt Thôi Cảnh liền sáng lên, hắn ôm bộ quần áo chạy ngay vào phòng.

Hắn thay đồ rất nhanh, không lâu sau đã lao ra, vui sướиɠ ôm chầm lấy Phó Vãn.

Nhờ được chăm sóc ăn uống đầy đủ vài ngày, khuôn mặt trắng trẻo của hắn dần hiện rõ đường nét thanh tú, ngũ quan tinh xảo. Dáng vẻ sạch sẽ, lanh lợi, càng nhìn càng thấy dễ mến.

Phó Vãn theo phản xạ ôm lấy hắn, thuận tay nhấc lên quay một vòng.

Xong xuôi, nàng lại nhẹ nhàng xoa mái đầu mềm mại của hắn, cười dịu dàng: “A Cảnh của ta ngoan lắm.”

Gò má Thôi Cảnh áp sát vào thắt lưng nàng, đầu mũi phảng phất hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể nàng, lưu luyến chẳng muốn rời.

Trong lòng hắn âm thầm ước: Ước gì có thể mãi mãi ở bên tỷ tỷ như thế này...

Một lúc sau, Thôi Cảnh mới lưu luyến buông tay, đứng thẳng người để Phó Vãn có thể ngắm kỹ bộ đồ mới trên người hắn.

Trước giờ, hắn chỉ được mặc mấy bộ đồ cũ của đám tiểu đồng trong phủ.

Còn hiện giờ, khoác lên người bộ cẩm y tinh xảo, hắn quả thực trông không khác gì thiếu gia nhà quyền quý.

A, đẹp trai thật sự đúng là có thể muốn gì được nấy.

Lại còn ngoan ngoãn như vậy nữa chứ.

Phó Vãn mỉm cười rạng rỡ, nói: “Đi thử thêm hai bộ nữa đi.”

Thôi Cảnh hơi lo lắng, khẽ hỏi: “Bộ này... không đẹp sao?”

Thật ra, trong lòng hắn có chút hoang mang. Tay hắn vô thức siết chặt trong ống tay áo, móng tay đã đâm vào da mà vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Hắn sợ tỷ tỷ sẽ chê hắn xấu…