Xuyên Nhanh: Ánh Trăng Sáng Của Bệnh Kiều

Thế giới 1: Đệ đệ nuôi điên cuồng cố chấp x Quận chúa xinh đẹp bệnh tật - Chương 3: Sưởi ấm

“Đỡ đệ ấy lên xe.” nàng nói.

Nha hoàn ngẩn người: “A? Quận chúa, chuyện này...”

Thôi Dĩnh Ninh cau mày: “Ta bảo ngươi đỡ đệ ấy lên xe.”

Nha hoàn hoảng hốt quỳ xuống dập đầu: “Quận chúa, chuyện này tuyệt đối không được!”

Thôi Dĩnh Ninh nhíu mày, trầm ngâm giây lát rồi cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy người dưới đất vào lòng.

Lý Cảnh chỉ ngửi thấy một làn hương mát lạnh ập tới, cả người được bao bọc trong vòng tay lạnh lẽo mà dịu dàng, đôi mắt toàn là sắc trắng như tuyết đầu mùa, thuần khiết đến lạ.

Khoảnh khắc đó, hắn mới bừng tỉnh: hắn đang được tiên nữ ôm vào lòng.

Toàn thân hắn cứng đờ.

Giọng nói dịu dàng mà lạnh tanh vang lên trên đầu hắn: “Ta muốn đưa đệ ấy lên xe.”

Cả đoàn người chìm trong im lặng, sau đó nha hoàn và thị vệ đồng loạt quỳ xuống: “Tuân lệnh!”

Lý Cảnh chỉ nghe lờ mờ tiếng vải lụa sột soạt, rồi hắn được đặt lên một chiếc giường mềm mại, mùi hương ấm áp thoảng qua khiến hắn suýt thì sặc.

Nhưng hắn cố nhịn.

Thôi Dĩnh Ninh đưa tay sờ trán hắn, khẽ dặn vài câu, nha hoàn liền vén rèm rời đi.

Thoạt nhìn, tên ăn mày này chỉ như một đứa trẻ, nhưng vừa bế lên mới biết – chỉ là quá gầy gò, thực chất đã là một thiếu niên.

Thôi Dĩnh Ninh khẽ thở ra một hơi. Vừa rồi suýt nữa nàng không ôm nổi, nhưng trước mặt mọi người nên đành gắng gượng.

Nhìn thiếu niên thảm hại trước mắt, nàng chỉ thấy hơi rối rắm.

Hệ thống từng nói, nhiệm vụ của nàng là sưởi ấm trái tim phản diện, sau đó vì một lý do nào đó mà chết, khiến hắn đánh mất lương tri cuối cùng, hoàn toàn sa đọa, đối đầu với nhóm chính diện.

Nói cách khác – nàng phải sưởi ấm người này, rồi dùng chính cái chết của mình để khiến hắn đau thấu tâm can.

Nói chung, nhiệm vụ của nàng là phải đối xử tốt với phản diện.

Phó Vãn nhìn thiếu niên trước mặt, quả thật không khỏi mềm lòng.

Trên giường, thiếu niên co người lại thành một cục nhỏ, toàn thân bầm tím. Rèm xe khẽ lay, gió xuân mang theo chút lành lạnh luồn vào bên trong.

Phó Vãn đưa tay tháo chiếc áo choàng trên vai, nhẹ nhàng đắp lên người tên ăn mày, sau đó mới quay lại bên bàn nhỏ nấu nước gừng.

Những việc nhỏ nhặt như thế này nàng lại thấy thú vị, nàng vốn không thích chuyện gì cũng phải sai người khác làm.

Phó Vãn không hề biết, thiếu niên đang nằm phía sau từ đầu đã không hề hôn mê.

Lý Cảnh lẳng lặng mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo và cảnh giác chăm chú nhìn thiếu nữ đang bận rộn phía trước. Đôi mắt hắn sâu thẳm, đen như mực, giống như dã thú từ vực sâu bò lên, lại giống một con sói hoang sống sót qua mùa đông.

Hắn cảnh giác nhìn nàng – thiếu nữ vừa khéo léo lại tao nhã – rất lâu, sau đó mới dần nhắm mắt lại, cuối cùng vì mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi.

Khi nước gừng đã nấu xong, Phó Vãn xắn tay áo, rót một bát rồi mới bưng đến đặt trước mặt thiếu niên.

Tên ăn mày vẫn còn đang ngủ say, hơi thở đều đặn. Phó Vãn không nỡ đánh thức, liền lấy khăn tay trong tay áo, nhẹ nhàng lau sạch vết bùn ở trán hắn.

Đầu óc nàng hơi ngẩn ngơ.

Chuyện về Lý Cảnh, nàng biết khá rõ.