Thịnh Bảo Châu len lén thụt đầu về phía sau lầu hai, rồi thấp giọng nói với Cố Nhược Lạp:
"Quận chúa biểu tỷ, nhị đường tỷ của ta tới rồi."
Cố Nhược Lạp rơi xuống nước, nằm dưỡng bệnh trong phủ đã bốn năm ngày. Trong khoảng thời gian đó, Đoạn gia và Thịnh gia đều có người tới thăm, chỉ riêng Thịnh Bảo Ninh chột dạ, chưa từng lộ mặt.
Cố Nhược Lạp là người có tính cách quyết đoán, dứt khoát. Hôm nay cố ý sai Thịnh Bảo Châu hẹn Thịnh Bảo Ninh ra, chính là vì muốn đích thân hỏi rõ: rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì, lí do nào mà Thịnh Bảo Ninh đẩy nàng xuống nước.
Thịnh Bảo Châu nhỏ giọng than:
"Tuy rằng nói nhà ta với đại bá phụ không hợp nhau, nhưng nếu bị Thịnh Bảo Ninh mách lẻo với phụ thân ta, chắc chắn ta cũng không tránh được việc bị phạt một trận."
Cố Nhược Lạp khẽ xoa đầu tiểu cô nương:
"Yên tâm, nếu sự thật là nàng ta cố ý đẩy ta rơi xuống nước, ngươi đoán xem nàng dám công khai khoe khoang khắp nơi không?"
Thịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, gật đầu:
"Đúng là không dám. Nhưng nếu không phải nàng thì..."
"Nếu không phải, ngươi cũng yên tâm. Ta sẽ không để nàng tìm ngươi gây phiền toái."
Thịnh Bảo Châu nghe vậy mới yên lòng, nghĩ đến hung danh mấy năm nay của Cố Nhược Lạp, không khỏi gật đầu lia lịa:
"Vậy quận chúa biểu tỷ nhớ lời nhé! Người còn hứa giúp ta trở lại Hồng Mông thư viện đọc sách nữa đó!"
"Được, ta nhớ rõ mà."
Lúc hai người đang nói chuyện, Thịnh Bảo Ninh đã từ xe bước xuống. Một thân y phục diễm lệ của nàng ta tựa như con công xòe đuôi khoe mẽ, lòe loẹt quá thể.
Thịnh Bảo Châu tuy nhỏ tuổi nhưng mắt thưởng thức lại hơn Thịnh Bảo Ninh rất nhiều. Nàng không dám nhìn thẳng, lẩm bẩm:
"Không biết nhị đường tỷ nghĩ gì, mỗi lần đến đều mặc mấy thứ kỳ quái..."
Mắt thấy Thịnh Bảo Ninh bước lên lầu, Thịnh Bảo Châu còn chưa kịp nhắc nhở, sắc mặt Cố Nhược Lạp chợt đại biến, lập tức kéo theo Nhạn Thanh lao ra ngoài.
Thịnh Bảo Châu vội nắm tay áo nàng:
"Biểu tỷ, ngươi làm gì thế? Không hỏi à?"
Cố Nhược Lạp mặt sa sầm, giọng lạnh băng:
"Ngươi đợi một lát đã. Vừa vặn trông thấy một con súc sinh, ta phải xử lý nó trước!"
Nói rồi, nàng vội vàng dẫn Nhạn Thanh bước nhanh ra ngoài. Vừa đúng lúc đối diện thẳng mặt với Thịnh Bảo Ninh.
Ánh mắt Cố Nhược Lạp lạnh như sương khiến Thịnh Bảo Ninh sợ đến hét to một tiếng, quay người bỏ chạy. Nàng ta không may bước hụt cầu thang, ngã lăn từ lầu hai xuống như một trái banh.
Cố Nhược Lạp chẳng buồn quay đầu lại, giẫm lên tà áo của Thịnh Bảo Ninh, lạnh mặt rời khỏi trà lâu.
Thịnh Bảo Châu đứng trên lầu hai nhìn xuống, thở dài như người từng trải:
"Ối chà... cứ như chuột thấy mèo. Không phải trong lòng có quỷ thì là gì đây? Chỉ tiếc, hôm nay nàng ngã như vậy, quận chúa biểu tỷ lại phải gánh thêm tiếng ác nữa rồi."
Cố Nhược Lạp nghiêng người nhìn xuống, ánh mắt chợt lạnh đi. Người trên xe ngựa không ai khác, quả nhiên chính là Lưu Tử Thao, hôn phu của đại đường tỷ Cố Li Li.
Nhưng điều khiến nàng tức giận chính là bên cạnh gã còn có hai ả ca cơ ăn vận diễm lệ, mặt mũi bôi son phấn lòe loẹt, một thân phong trần.
Cố Nhược Lạp lập tức theo sát, thấy Lưu Tử Thao bước lên một chiếc thuyền hoa sang trọng đang neo bên bến.
Gã sai vặt thấy nàng đến với khí thế hùng hổ, vội đưa tay chặn lại, làm bộ lễ độ:
"Vị cô nương này, thuyền phải có thiệp mời mới được lên..."
Cố Nhược Lạp không buồn nhiều lời, tiện tay ném ra một thỏi bạc vụn, nện thẳng vào trán hắn.
"Ai da!"
Gã đau điếng kêu lên nhưng không dám cản nữa, chỉ ỡm ờ đưa tay ra hiệu:
"Cô nương, mời..."
Từ sau khi Cố Li Li gả cho Lưu Tử Thao, loại chuyện phong lưu hoa nguyệt như thế đã xảy ra không ít lần. Nhưng dẫn người lên thuyền giữa ban ngày thế này thì đúng là lần đầu nàng tận mắt trông thấy.
Lần đầu tiên nàng lên thuyền hoa này, đi lòng vòng lãng phí không ít thời gian.
Chợt bước qua sảnh, nàng nhìn thấy một thiếu niên mi thanh mục tú đang ngồi uống trà, thần sắc nhàn nhã.
Thiếu niên nhíu mày, chỉ tay về phía căn phòng trong cùng.
Trong lòng Cố Nhược Lạp hiểu rõ, ánh mắt thoáng lướt qua cây sáo trúc đặt trên bàn, tùy tay cầm lấy:
"Ta mượn dùng một chút."