Sau Khi Thức Tỉnh, Ta Từ Bỏ Hôn Phu Vai Ác Tệ Bạc

Chương 5: Ta với nàng, người thương ai hơn?

Cố Nhược Lạp xuyên qua tấm bình phong, nhìn thấy Tần thị khoác trên mình trường bào màu khói. Dù trời đã sang đông, nhưng bà ấy vẫn chọn cho mình bộ y phục nhẹ nhàng, mềm mại.

Bà như thể tách biệt với thế tục, lặng lẽ mà phiêu dật. Khí chất tựa lan sương, thanh nhã đến mức khiến người khác không thể rời mắt. Bà không cần quá nhiều sự tô điểm mà vẫn thanh thoát, bù đắp cho dung mạo có phần chưa đủ của mình.

Thật ra, mẫu thân đã mất của Cố Nhược Lạp cũng có sự yêu thích đặc biệt với các màu sắc đơn giản và mộc mạc như vậy. Y phục của bà từ trước khi lấy phụ thân cho đến trước lúc mất đều duy trì phong cách thanh thoát, giản dị mà đầy đặn, mang đến một vẻ đẹp tựa như ngọc sáng.

Có lẽ vì thế mà ngày trước, mỗi lần nhìn Tần thị trong bộ đồ này, Cố Nhược Lạp đều vô thức cảm thấy gần gũi và yêu thích. Nhưng hôm nay, không hiểu sao, nàng lại cảm thấy có chút gì đó không ổn.

Tần thị dường như đang bắt chước một bóng hình in sâu trong tim nàng, bắt chước vô cùng gượng gạo, không được tự nhiên.

"Hoàng đế muốn phạt tỷ tỷ Nguyên nhi sao? Tần mẫu, người lại nghe thấy lời đồn này ở đâu vậy?" - Cố Nhược Lạp hỏi.

"Chính là bởi vì chuyện con rơi xuống nước, cho nên..." - Tần thị trả lời.

Cố Nhược Lạp ngạc nhiên:

"Ta rơi xuống nước sao?"

Nàng quay sang nhìn Nhạn Thanh, chỉ thấy Nhạn Thanh khẽ lắc đầu, tỏ ý vẫn chưa hề nói chuyện này với ai cả.

Tần thị giải thích thêm:

"Bởi vì con rơi xuống nước, hôn mê mãi không tỉnh lại nên bệ hạ nổi giận, đã cho gọi tất cả các thái y đến. Hôm nay, không biết từ đâu có tin, nói rằng Nguyên nhi đã cùng con đi, bệ hạ trách nàng là tỷ tỷ mà không chăm sóc muội muội chu toàn. Nhưng mà cũng không thể đổ hết tội lỗi lên đầu nó chứ! Vậy nên bệ hạ phái người truyền chỉ muốn phạt nàng hai mươi trượng, còn muốn cấm túc nàng."

Đúng là giận chó đánh mèo mà!

Thật ra điều này cũng không có gì lạ. Trong mắt vị cữu cữu này của nàng, Cố Nhược Lạp chính là người quan trọng nhất.

"Tỷ tỷ là đứa ngốc. Nàng vào phủ công chúa mải mê ngắm nhìn hoa lệ phù hoa, vội vã kết giao với các tiểu thư quyền quý, thành ra lơ là bỏ quên con. Nhưng nàng thật lòng thương con! Khi hay tin con gặp chuyện, nàng đã tự trách bản thân rất nhiều."

Cố Nhược Lạp tuy quý trọng Tần thị, nhưng những lời này sao nàng có thể tin?

Nàng vừa muốn đứng dậy, Nhạn Thanh đã vội vàng ngăn lại:

"Quận chúa, thái y đã dặn đi dặn lại, người phải tĩnh dưỡng cho tốt. Hôm qua tuyết mới rơi, trời lạnh thế này, người không thể ra ngoài được. Nếu không may người bị nhiễm phong hàn, tình hình sẽ càng nguy hiểm."

Cố Nhược Lạp còn mơ màng. Nhạn Thanh vừa nói xong, đầu óc nàng lập tức ong cả lên, suýt nữa thì ngất đi.

Tần thị thấy Cố Nhược Lạp bị Nhạn Thanh ngăn lại, càng thêm nóng ruột:

"Nhược Nhược, con thật sự muốn nhìn tỷ tỷ bị đánh chết sao?"

Nhạn Thanh kiên nhẫn khuyên:

"Bệ hạ đưa ra quyết định như thế, tất đã có cân nhắc. Đây chỉ là hình phạt nhẹ, Lý cô nương chưa chắc đã gặp nguy hiểm gì. Nhưng với quận chúa, người vừa thoát khỏi cái chết, giữ được tính mạng đã là may mắn. Sao người có thể để thân mình nhiễm hàn khí?"

Cố Nhược Lạp cảm thấy cơ thể như có vô số mũi kim châm. Nàng biết đó là do mình bị lạnh khi rơi xuống nước, nhưng nghe lời Tần thị thì không khỏi nhíu mày.

Trước kia, nàng luôn tin tưởng và yêu quý Tần thị. Có thể nói nàng là dạng người yêu ai yêu cả đường đi, luôn dành sự nhường nhịn cho Lý Tân Nguyên, dù nàng ấy không bao giờ trân trọng.

Nhưng hôm nay, không hiểu sao, nàng lại cảm thấy một sự khó chịu không tên, như có điều gì đó không hợp lý trong lời nói của Tần thị, khiến nàng không thể không nghi ngờ.

Nàng im lặng một lúc, rồi bỗng siết lấy chăn, khẽ hỏi:

"Tần mẫu, giữa con và tỷ tỷ, ngườii thương ai nhiều hơn. Tỷ tỷ hay ta?"

Tần thị không chút do dự trả lời:

"Đương nhiên là thương con nhiều hơn..."

Cố Nhược Lạp nhẹ nhàng đỡ trán, thì thầm:

"Tần mẫu gạt người, sao có thể không thương con gái ruột mình mà lại đi thương con người khác cơ chứ? Không phải là đi ngược lại lẽ trời sao? Nếu Tần mẫu bảo tỷ tỷ là người mà người thương nhất, còn con chỉ đứng thứ hai thì có khi còn dễ khiến con tin hơn."

"Huống chi, nếu người thực sự thương con thì sao lúc con hôn mê mãi không tỉnh, người lại chỉ một mực mong con tỉnh dậy để cầu tình cho tỷ tỷ? Người hoàn toàn không lo lắng gì đến sức khỏe và tính mạng của con. Rõ ràng người vẫn thương tỷ tỷ hơn."

Tần mẫu nóng nảy, vội la lên:

"Nàng là con ruột của ta, con cũng là người ta thương yêu và nuôi nấng bấy lâu. Nếu nói ta thương nàng nhất, thương con nhì hay thương con nhất còn nàng nhì cũng không có gì sai mà."

Câu nói chưa dứt, Cố Nhược Lạp đã ôm trán, ngất đi ngay lập tức.

Tần mẫu: "..."

"Nhược Nhược? Sao vừa nói xong đã ngất vậy?"

Cố Nhược Lạp ngất đi, trong viện lại náo loạn. Các thái y luân phiên tới lui mấy lượt mới dám rời đi. Tần thị cũng không thể làm gì hơn, đành quay về tiền viện. Lý Tân Nguyên thì sau khi bị trách phạt, khóc lóc quay về phòng.

Tần thị đau lòng vội đến an ủi lại bị Lý Tân Nguyên trách móc, mắng chửi đuổi đi.

Khi Cố Nhược Lạp tỉnh lại, nàng nghe nói Lý Tân Nguyên bị cấm túc, Tần mẫu lại bị bệnh.

Nhạn Thanh nói:

"Quận chúa, sau khi người ngất đi, đại phu nhân có tìm đến muốn vào tiền viện cầu tình. Nhưng người vẫn chưa tỉnh lại, đại phu nhân đành phải ra về."

Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Quận chúa, thứ cho nô tỳ nói một câu công đạo, đại phu nhân có vẻ không chỉ đến thăm người mà còn muốn thỉnh người cầu tình cho Lý cô nương. Chuyện này mới quan trọng."

Cố Nhược Lạp không để tâm. Dù nàng và Tần mẫu có tình mẹ con, nhưng cuối cùng Lý Tân Nguyên mới là con ruột của Tần mẫu.

Chuyện nào nặng, chuyện nào nhẹ, nàng hiểu rõ.

Hôm nay, nàng không hiểu sao lại có cảm giác kỳ quái, bỗng dưng hỏi ra câu ngớ ngẩn như vậy. E rằng chỉ là trong tâm nàng muốn tổn thương lòng Tần thị một chút sau những nghi kị từ giấc mộng kì quái kia.