Tiểu Tổ Tông Ngang Nhiên Châm Lửa Trái Tim Đại Lão Tài Phiệt

Chương 2.2

Từ lễ độ giả tạo, ông ta đã lộ hết bản chất ti tiện.

Sơ Kiến bật cười thành tiếng vì cái kiểu mặt dày vô sỉ này.

Năm cô sáu tuổi, người gọi là cha này vì nhà nghèo mà bỏ mẹ con cô, chạy theo nhà giàu, gả làm rể nhà người ta.

Nhờ thế mà leo lên làm quý nhân ở Thân Thành, nhưng việc ông ta bỏ vợ con năm xưa thì giấu như mèo giấu cứt.

Đến giờ, thiên hạ nào ai biết, ở thôn Cát Tường hẻo lánh này, ông ta còn có một đứa con gái.

Giờ thì sao? Cô em gái nhỏ thân sinh ra bị bệnh bạch cầu, kiểm tra ra cô hiến tuỷ phù hợp, thế là quay đầu tìm cô.

Mặt dày đến mức này, cũng hiếm có.

"Chỉ cần mày chịu ngoan ngoãn hiến tuỷ, tao sẽ cho mày thân phận mới, mặc váy đẹp, gia nhập giới thượng lưu. Chẳng phải tốt hơn ở cái xó xỉnh này xong chịu chết à?"

Ông ta điều tra cả quá khứ của cô: đánh nhau, gây sự, phá làng phá xóm từ bé.

Tám tuổi đánh què hàng xóm, mười tuổi đánh sấp mặt một lão năm mươi, mười lăm tuổi đánh cho con trai trưởng thôn tè ra quần.

Đi học được một năm cấp ba thì bỏ, một đứa như vậy, ông ta cho chút ân huệ, phải biết ơn lắm mới đúng!

"Váy đẹp tôi tự mua được, không cần thứ giả dối của ông." Sơ Kiến nhếch mép, vung xẻng, trực tiếp đập vào đầu xe Bentley.

"Con điên! Mau giữ lấy nó!" Sơ Phái Lương hốt hoảng hét vệ sĩ.

Ông ta vẫn rất sợ cô — đống tư liệu kia đâu phải bịa.

Rầm rầm hai phát, kính xe vỡ nát, đầu xe lõm sâu, cô mới dừng tay.

Hai tên vệ sĩ lao lên, nhưng Sơ Kiến vung xẻng đánh vào đầu gối tụi nó, một thằng gục ngay.

Đổi tay, cô quật xẻng vào mặt tên còn lại, hắn lảo đảo đập vào thân xe.

Khi cô quay lại nhìn Sơ Phái Lương, ông sợ đến mức mặt trắng bệch, chân run bần bật.

"Sơ Phái Lương, tôi không có nghĩa vụ cứu nó, cũng chẳng muốn cứu. Cút ngay. Lần sau còn lởn vởn trước mặt tôi, thứ tôi đập không phải cái xe đâu."

Ánh nắng đầu thu chiếu lên khuôn mặt ngông cuồng và ngang tàng của cô, càng khiến cô nổi bật rực rỡ.

Rõ ràng xinh đẹp thế, mà tính khí lại ngang bướng chẳng ai chịu nổi.

Hôm nay bị Quân Lâm Tiêu lừa, sẵn lửa giận ngùn ngụt trong lòng, ai xui xẻo đυ.ng trúng cô thì đừng trách.

"Tôi không có quy củ từ bé. Còn để tôi nghe thấy hai chữ tiện chủng, tôi đập rụng hết răng ông."

Giọng điệu lạnh như băng, tay cầm xẻng, đầu xẻng bén nhọn chỉa thẳng vào cổ ông ta.

Áp lực toả ra từ người cô khiến Sơ Phái Lương da đầu tê dại, mặt mũi tái nhợt nhưng vẫn cố gồng.

"Tao là cha mày, sao mày dám bất hiếu như thế!" Ông ta nghiến răng gầm lên.

"Muốn làm cha tôi hả? Ra đầu thôn, quỳ lạy năm mươi cái trước mộ mẹ tôi, rồi nói tiếp."

Sơ Kiến cười nửa miệng, chỉ có đôi mắt đào hoa phủ đỏ là lộ rõ sát khí.

Nơi đó, chôn xác mẹ cô.

Không được mẹ tha thứ, đừng hòng cô nhận lại.

Sơ Phái Lương tức đến thở không ra hơi, gào ầm lên: "Mày sẽ hối hận! Tao chờ mày tới cầu xin tao!"

Ông ta buông câu phẫn nộ, rồi cuống cuồng bỏ chạy.

Dân làng ai nấy đều biết tính Sơ Kiến, chẳng ai dám hó hé nửa câu.

Sơ Kiến quay về nhà, tìm chiếc laptop cũ kỹ, một vòng đeo tay điện tử, một chiếc điện thoại cục gạch, nhét hết vào balo, khoá cửa lại.