Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Lật Ngược Ván Cờ

Thế giới 1: Chiến thần Thiên tộc mất trí nhớ - Chương 25: Đánh

Bạch Nguyệt ung dung đứng dậy, lười biếng nói:

“Ta còn có việc, ngươi thích nơi này thì cứ ở lại.”

Viêm Kiêu cũng đứng lên theo, “soạt” một tiếng lại mở quạt, phe phẩy: “Ta đến đây là để tìm tỷ tỷ, sao có thể để tỷ rời đi một mình? Suy cho cùng, ta còn chưa kịp cảm ơn tỷ tử tế đâu.”

“Ngươi thật sự là đứa bé ở Thánh Băng Sơn đó?” Nàng nhìn hắn lần nữa.

Viêm Kiêu gật đầu.

“Vậy thì càng phải cách xa ta một chút.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt: “Với loại người như ngươi, ta không dám nhận lời cảm ơn. Không tiễn.”

Dứt lời, thân ảnh nàng liền biến mất khỏi chỗ ngồi.

Viêm Kiêu sững người, sau đó cười khẽ… Tỷ tỷ đúng là càng ngày càng đáng yêu. Linh tộc đang xảy ra biến lớn như vậy, làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội chen chân vào?

Bạch Nguyệt vừa trở về hang đá thì sau lưng đã vang lên tiếng nói Viêm Kiêu. Ngay sau đó, eo nàng bị siết lại, cả người ngã vào một vòng tay lạ lẫm khiến nàng theo bản năng nhíu mày, tay phải lập tức tung ra một đòn tấn công.

“Tỷ tỷ sao lại tuyệt tình như vậy.” Viêm Kiêu giữ lấy tay phải nàng, khống chế ép ra sau lưng, rồi không chút khách khí giữ luôn cả tay trái đang phản kháng, khóa chặt ra phía sau eo nàng.

“Hừ, ta đã cứu ngươi, mà ngươi đối xử với ta thế này là báo ân hay báo oán hả?” Bạch Nguyệt cười lạnh.

Khóe môi Viêm Kiêu khẽ nhếch, trong mắt lướt qua một tia lạnh lẽo. Hắn cúi người, vừa định chạm vào đôi môi đỏ mọng của nàng thì Bạch Nguyệt nhíu mày, đang chuẩn bị nghiêng đầu né tránh, thì giây tiếp theo, một luồng khí tức cường đại cuồn cuộn kéo tới… chính xác mà nói, là nhằm thẳng vào Viêm Kiêu.

Sắc mặt Viêm Kiêu lập tức trầm xuống, bàn tay còn lại đánh ra một chưởng nghênh đón nguồn áp lực giữa không trung. Sau một chiêu, hắn không thể tiếp tục ôm lấy Bạch Nguyệt, đành cấp tốc lui lại, nơi khóe môi đã tràn ra một vệt máu đỏ.

Một chưởng này vô cùng mạnh mẽ, những cây cối xung quanh đều bị quét sạch, ngay cả hang đá của Bạch Nguyệt cũng khẽ run lên. Nếu không phải hang động này vốn là một phần trong lòng núi, thì nàng đã có thể tin chắc rằng một chưởng kia hoàn toàn có thể đánh sập nơi ở của mình.

Cũng may, cũng may, chỗ này nàng đang ở rất thoải mái.

Bạch Nguyệt bất ngờ bị nhấc bổng lên, lần này lại rơi vào một vòng tay vừa quen thuộc vừa ấm áp. Quen là phải, ngủ chung một giường bao lâu nay, không quen mới là lạ.

Viêm Kiêu lau máu ở khóe môi, cười lạnh nói: “Chiến thần à, ngươi có ý gì đây?”

Bộ Ly ôm chặt Bạch Nguyệt vào lòng, giọng lạnh như băng: “Ai cho phép ngươi… động đến nữ nhân của ta?”

Từng chữ từng lời nặng tựa ngàn cân, khí thế cuồn cuộn như sóng vỗ.

Danh tiếng Chiến thần đâu phải chỉ có hư danh. Ngay lúc Viêm Kiêu chưa kịp phản ứng, Bộ Ly lại tung thêm một chưởng, Viêm Kiêu vội nghiêng người né tránh, không bị đánh trúng trọng tâm nhưng vẫn lãnh trọn một chưởng vào vai, máu huyết cuồn cuộn.

“Bộ Ly, ngươi dám đánh lén?” Viêm Kiêu nghiến răng.

Bộ Ly bình thản đáp: “Đánh lén thì sao? Chẳng phải là thủ đoạn sở trường của Ma tôn à?”