"Trước mắt cứ nghỉ ngơi một đêm đã. Còn ngươi..."
Bạch Nguyệt quay sang nhìn Viêm Kiêu, ánh mắt dừng lại trên người hắn: "Đám thuộc hạ của ngươi ấy à, tám chín phần lành ít dữ nhiều rồi. Ngươi đến đây chắc cũng vì Tuyết Liên?"
"Ta..." Viêm Kiêu cúi đầu, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng. Đến khi ngẩng lên, đôi mắt hắn đã hoe đỏ: "Ta cũng không biết nữa. Ta đến tìm Tuyết Liên để chữa bệnh. Thân thể ta vốn đã yếu sẵn, nếu không lấy được Tuyết Liên... e rằng cũng chẳng sống được bao lâu."
Bạch Nguyệt khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy ý cười lạnh: Ta khinh.
Nếu không biết rõ thân phận thật của tên này, e rằng nàng cũng suýt nữa bị bộ dạng tội nghiệp kia lừa gạt.
Nhưng vì nhiệm vụ công lược, nàng không thể bỏ mặc hắn.
"Ngươi mất hết thuộc hạ, lên núi thì chết, ở lại cũng chết. Nhưng ít nhất, nếu ở lại, còn có thể sống thêm được vài ngày. Còn nếu cố chấp trèo lên đó..."
Nàng lạnh lùng phán một câu: "Chỉ e lập tức bỏ mạng."
Viêm Kiêu khẽ cười, nụ cười khiến hắn càng thêm mong manh yếu đuối: "Nếu vận may đến... ta lên được và lấy được Tuyết Liên thì có thể sống tiếp. Cho dù chỉ còn một tia hy vọng, ta cũng không muốn từ bỏ."
Nói hay lắm.
Bạch Nguyệt khẽ nhướng mày, cười nhạt: "Được thôi. Nếu ngươi đã quyết, ta cũng không cản. Muốn theo ta thì tùy, nhưng nhớ kỹ, sống hay chết... đều là chuyện của ngươi."
Nàng liếc nhìn Bộ Ly: "Nói xem, ngươi thì sao? Ở lại, hay đi cùng ta?"
Bộ Ly chẳng cần suy nghĩ, lanh lảnh đáp ngay: "Tỷ tỷ, ta muốn đi cùng tỷ!"
"Được rồi, thế thì quyết vậy."
Bạch Nguyệt chỉnh lại tư thế nằm cho thoải mái hơn, nhắm mắt dưỡng thần.
Ngày mai liệu có thể leo lên đến đỉnh hay không vẫn còn là ẩn số, nhưng nếu có thể... cũng coi như không uổng công đến đây.
"Tỷ tỷ, chắc tỷ mệt rồi phải không?"
Bộ Ly nhẹ giọng, dè dặt chìa vai ra trước mặt nàng, vỗ vỗ: "Tỷ có thể dựa vào ta mà ngủ, không sao đâu. Ta là nam tử hán đấy, tỷ cứ yên tâm!"
Đôi mắt hắn lấp lánh như một chú chó nhỏ mong được công nhận.
Bạch Nguyệt khẽ mở mắt, nhìn cánh tay gầy nhỏ của hắn, nhịn không được bật cười: "Ngươi đó à... còn nam tử hán gì chứ. Thôi đi, nhóc con."
Nàng sợ chỉ cần mình dựa nhẹ một cái thôi thì vai đứa trẻ này bị đè gãy mất.
Bộ Ly rón rén nhích lại gần.
Bạch Nguyệt lúc này đã mệt đến mức thần trí mơ hồ, chẳng còn để ý bàn tay nhỏ bé kia nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, rồi hà hơi từng chút một để sưởi ấm.
Viêm Kiêu cũng bước tới, ánh mắt lóe lên một tia khác thường.
Hắn cũng muốn nắm lấy tay nàng.
Bộ Ly lập tức trừng mắt, hạ giọng gầm gừ cảnh cáo: "Cút! Đừng chạm vào tỷ ấy!"
Viêm Kiêu nhướng mày, ánh mắt mang theo vẻ thách thức: Ta chạm đấy, thì sao?
Hắn cúi người, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay còn lại của Bạch Nguyệt, cũng học theo Bộ Ly, thổi từng hơi ấm lên da thịt lạnh giá của nàng.
Bộ Ly nghiến chặt răng, hận không thể lập tức đẩy hắn ra, nhưng lại sợ tỷ tỷ tỉnh giấc, đành nhịn xuống.
Chết tiệt!
Chờ khi hắn lớn mạnh rồi, nhất định sẽ cho tên này một trận nhớ đời!
Đồ khốn!
Còn lúc này, Bạch Nguyệt đã chìm sâu vào giấc ngủ, hoàn toàn không hay biết hai "tiểu nam tử" bên cạnh đang âm thầm giằng co kịch liệt.
Bộ Ly nắm lấy tay nàng, vừa giữ ấm vừa lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan nàng trong màn tuyết trắng.